Bách hợp

Mô tả thể loại: nói về tình yêu đồng giới của phái nữ

Sinh Như Nghịch Lữ
Sinh Như Nghịch Lữ

91 Chương

Bạn đang đọc truyện Sinh Như Nghịch Lữ của tác giả Tửu Noãn Xuân Thâm. Nhân sinh không khác gì một quán trọ, chúng ta chính là người qua đường, lưu lại một thời gian mà thôi. Sinh mệnh của chúng ta luôn sẽ có trắc trở, tràn đầy là khe hở, chỉ có như thế, ánh sáng mới chiếu rọi, cuộc sống này mới càng thêm rực rỡ và nhiều màu sắc. - ------Tô Đông Pha có một câu thơ nói rằng: "Nhân sinh như nghịch lữ, Ngã diệc thị hành nhân", nghĩa là "Đời người như quán trọ, ta chỉ là khách qua đường". Đời người vốn là một hành trình đầy gian nan thử thách, bạn và tôi đều là những vị khách qua đường vội vã, đừng tiếc thương vì quá khứ. Bởi lẽ chúng ta đang sống trong hiện tại, cần hành sự một cách khoáng đạt, chứ không phải chuốc thêm phiền não cho bản thân. Người trưởng thành thực sự sẽ không để ngày hôm qua lấn quá nhiều vào ngày hôm nay. Dẫu quá khứ khó khăn thế nào thì cũng đều là dĩ vãng, chi bằng đặt chân nơi hiện tại, buông bỏ những chấp niệm, sống thật tốt từng phút từng giây. Trong quá khứ bạn có thể có rất nhiều chuyện thương tâm. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều đã qua, dẫu bạn bận tâm thế nào thì mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi. Chi bằng để mình tiêu diêu dưới ánh mặt trời, dành thời gian cho những người xứng đáng. Kỳ thực, nhiều thứ chỉ cần bạn muốn buông bỏ, là có thể buông bỏ được, chỉ khi buông xuống khổ đau mới có thể nắm giữ hạnh phúc. Hãy học cách bao dung chính mình. Đừng khóc lóc vì chiếc bánh đã rơi xuống mặt đất, đừng tự dày vò bản thân vì những người và những việc không đáng. Những người đã bước đi hãy để họ rời xa, những gì không thuộc về bạn cũng đừng níu kéo. Tiêu diêu tự tại mới là cách biết yêu thương mình nhất.
Quy hồn - Tuyệt Ca
Quy hồn - Tuyệt Ca

188 Chương

Giới thiệu: Quy Hồn (归魂) Tác giả: Tuyệt Ca (绝歌) Thể loại: Linh dị thần quái, tam giáo cửu lưu, nhân duyên tình cờ gặp gỡ, truyền kỳ... Nhân vật chính: Lộ Vô Quy, Du Thanh Vi Editor: shiroinu980 Văn án: Chân trời không đường về, âm phủ đoạn hồn người. Tất cả mọi người đều cho rằng Lộ Vô Quy là kẻ ngốc có chút điên còn thường xuyên mộng du. Lộ Vô Quy cho là mình không ngốc, chẳng qua nàng không rõ vì sao cảnh trong mơ sẽ thành sự thật, không rõ vì sao lại có người nói nàng chưa tính là người sống, không rõ vì sao lại không nhớ rõ bảy tuổi năm đó mình đưa viên ngọc bội cho người khác, người nọ còn cầm lấy ngọc bội tìm đến nàng, nói muốn dẫn nàng đi tìm hồn của nàng. Người ba hồn bảy vía không đầy đủ là người ngốc, nàng không ngốc, không thiếu hồn, tại sao phải đi tìm hồn?
Lạc Diễn Tiên
Lạc Diễn Tiên

108 Chương

Văn án: Nàng từ nhỏ bởi vì tranh thủ tình cảm của cha với mẫu thân mà nữ phẫn nam trang, trở thành trưởng tử của Phủ Định Quốc Hầu nhằm giấu giếm thân phận, nàng chỉ còn cách giả dạng làm thiếu gia ăn chơi trác táng, thanh danh đã sớm thành một đống hỗn độn y như kết quả nàng mong muốn.  Nàng là công chúa kim chi ngọc diệp, vì trợ giúp huynh trưởng đoạt vị, đành bất đắc dĩ gả cho nàng.
Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ
Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

75 Chương

Tác giả: Phương Tiện Diện Quân Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Bách Hợp, Điền Văn, Huyền Huyễn Giới thiệu: Chu Thư là một thương nhân kinh doanh trà nổi tiếng ở Tín Châu. Hôm ấy nàng đến vườn trà xem xét, quản sự vội vàng nói với nàng rằng heo bên nông trường cạnh đã ủn hết vườn trà rồi. Chủ nhân nông trường là công tử của Kỳ gia, tên Kỳ Hữu Vọng cùng với hạ nhân vội vàng chạy tới muốn bắt heo. Không ngờ vừa gặp Chu Thư, công tử đã nhằm vào nàng, nói rằng muốn "ủn" nàng. Sau này - - Có người hỏi Kỳ Hữu Vọng, vì sao thịt heo nàng nuôi lại ăn ngon đến vậy. Kỳ Hữu Vọng nhìn giấy tờ nương tử nhà mình đưa qua, phát sầu: Đương nhiên là ngon rồi, đều là ăn (tiền) lá trà mà lớn lên đó!
Ảo Ảnh Chợt Lóe
Ảo Ảnh Chợt Lóe

203 Chương

Bạn đang đọc truyện Ảo Ảnh Chợt Lóe của tác giả Nhất Trản Dạ Đăng. Hướng Tiểu Viên vẫn luôn nhớ mãi ngày ấy, vào lúc cô học tiểu học, cô chạy từ nhà ra, trên mặt là một vết bầm, giáo viên đành phải dùng phấn che lên vết bầm đó. Mà hôm ấy, cô đóng vai cô bé quàng khăn đỏ, vừa hát vừa nhảy, cuối cùng còn có một đoạn độc thoại. Vở kịch hạ màn, mọi người đều vỗ tay, hoan hô cô Cảm giác này thật sự rất kì diệu - như là cảm giác được quan tâm, được chú ý, được yêu thích. Cũng từ đó, cô bé thích biểu diễn, thích diễn kịch. Cô muốn hóa thân thành vô số kiểu người, chỉ cần càng xuất sắc, cô càng có thể nhận được nhiều tình cảm của mọi người hơn nữa. Trên con đường cô chọn, cô đã gặp nhiều người, cũng trải qua nhiều chuyện, Nhiệt tình ấp ủ, cuộc đời nhấp nhô, hy vọng le lói,...hết thảy cô đều ôm trong lòng, vẫn cứ hướng về phía trước mà bước...
Em Không Cần Lại Cô Đơn
Em Không Cần Lại Cô Đơn

126 Chương

Bạn đang đọc truyện Em Không Cần Lại Cô Đơn của tác giả Nhất Tâm Hướng Tiền Đích Tương Quả. Chúng ta chưa từng nói lời yêu, cũng không hề nói tình cảm.Chúng ta tựa người bạn, cùng nhau thể nghiệm nhân sinh, từ những vụn vặt thường ngày, chậm rãi gần gũi, dần dần không thể chia xa…… …… Ôn Dương, chị đã 33 tuổi. Vừa rồi là khoảnh khắc... vui sướng nhất trong suốt 33 năm cuộc đời chị. ... Giản Mộc Tư, chị có muốn thích màu xanh da trời không? Xanh da trời là màu áo đồng phục của em, chị có thể nghĩ kỹ xem có thích hay không. ... Bệnh viện ngoại khoa tim số một ở Bắc Kinh sắp bị trống vị trí trưởng khoa, trùng hợp có một nhân tài nhảy dù đáp xuống vào làm ở bệnh viện. Chưa đầy một tháng, nhân tài được đặc biệt tuyển vào ấy bị chuyển đi thực tập tại Trung tâm Cấp cứu trước viện trong thành phố. Nhân tài cao cấp biến thành bác sĩ theo xe cấp cứu trước viện ư? Cảnh sát tuần tra thuộc khu vực Bệnh viện số 1, luôn có thể nhận được những yêu cầu báo cảnh sát liên quan đến vài chuyện nhà chuyện cửa. Hôm nay, lại có một người già gọi 110 vì vấn đề trời nóng quá, không biết có đáng bật điều hoà không. "110 gọi 10919, 110 gọi 10919." "110, 10919 đây, mời nói." #Tình yêu, có mở đầu đặc biệt nhất là từ em# ...
Lão Bà Kết Hôn Sao
Lão Bà Kết Hôn Sao

182 Chương

Năm ấy khi Ôn Chanh gặp được Cố Trì Khê, bản thân chỉ có 7 tuổi, thế mà đã nói ra được câu khen hết sức chân thành và vang dội ”Chị ơi, chị đẹp quá, em muốn chị!” Lời nói trẻ con ngây ngô khiến mọi người đều cười vui, dĩ nhiên không ai xem đó là thật và đặt trong lòng. Nhưng mà Ôn Chanh vẫn cứ bám theo sau, như cái đuôi nhỏ của Cố Trì Khê. Tính tình Cố Trì Khê từ nhỏ đã lãnh đạm, đối xử với ai cũng lạnh như băng, ngoại trừ nàng. Ở tuổi hai mươi, Ôn Ninh lấy hết can đảm thổ lộ, nhưng Cố Trì Khê lại đi không lời từ biệt, lại bặt vô âm tín. Cho đến bảy năm sau... Công ty gặp khủng hoảng tài chính, đã gần ba tháng không phát lương. Vào ngày tân lão bản hàng không nhậm chức, tất cả nhân viên đều họp, Ôn Ninh nhìn nữ nhân mang khuôn mặt thanh lãnh ở trên đài, khóe mắt co rút. Đây chẳng phải là thanh mai đã biến mất bảy năm sao? Sau cuộc họp, Ôn Ninh được mời đến văn phòng tổng tài, nàng cũng không khách khí mà cười hỏi: "Khi nào Cố tổng phát lương?" Cố Trì Khê giơ tay vén sợi tóc bên tai: "Vậy khi nào em kết hôn với tôi?" "..."
Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

119 Chương

Tác giả: Bạch Nương Tử Thể loại: Bách Hợp, Đô Thị Giới thiệu: 30 như lang, 40 tựa hổ. Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà ở độ tuổi lang hổ, hai người vừa chạm mặt nhau, cứ như sao hoả đụng địa cầu. Một thì ngăn nắp gọn gàng, ưu nhã cao quý, bộ dáng cao lãnh, một người thì…
Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng
Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

0 Chương

Truyện kể về Vân Cẩm Thời, ảnh hậu nổi tiếng vì chuyên nghiệp, thái độ làm việc đúng mực, nghiêm túc, kỹ thuật diễn không thể chê, cả giới showbiz khó mà tìm ra được một người hoàn hoả như cô. Vừa có danh tiếng, vừa có thực lực, lại tự kiềm chế bản thân, không hề dính vào tai tiếng, scandal thât thiệt nào, không chỉ có người hâm mộ, phú hào, thậm chí người trong giới, cô cũng giữ khoảng cách, không hề thân cận quá mức, càng đừng nói tới việc có quan hệ tình cảm. Có điều, phía sau ảnh hậu luôn có một cái đuôi nho nhỏ, dù là cô đi quay phim, đóng quảng cáo, lên tiết mục…đều một mực đi theo cô. Cái đuôi nhỏ là một người ngốc, bị người ta ức hiếp cũng chỉ biết khóc: "A Thời A Thời, bọn họ nói chị có đối tượng sẽ không cần em nữa." Vân Cẩm Thờ xoa đầu bé ngốc: "Ngoan, chị không cần đối tượng, có Đường Đường là đủ rồi."