Năm ấy khi Ôn Chanh gặp được Cố Trì Khê, bản thân chỉ có 7 tuổi, thế mà đã nói ra được câu khen hết sức chân thành và vang dội
”Chị ơi, chị đẹp quá, em muốn chị!”
Lời nói trẻ con ngây ngô khiến mọi người đều cười vui, dĩ nhiên không ai xem đó là thật và đặt trong lòng.
Nhưng mà Ôn Chanh vẫn cứ bám theo sau, như cái đuôi nhỏ của Cố Trì Khê.
Tính tình Cố Trì Khê từ nhỏ đã lãnh đạm, đối xử với ai cũng lạnh như băng, ngoại trừ nàng.
Ở tuổi hai mươi, Ôn Ninh lấy hết can đảm thổ lộ, nhưng Cố Trì Khê lại đi không lời từ biệt, lại bặt vô âm tín.
Cho đến bảy năm sau...
Công ty gặp khủng hoảng tài chính, đã gần ba tháng không phát lương.
Vào ngày tân lão bản hàng không nhậm chức, tất cả nhân viên đều họp, Ôn Ninh nhìn nữ nhân mang khuôn mặt thanh lãnh ở trên đài,
khóe mắt co rút.
Đây chẳng phải là thanh mai đã biến mất bảy năm sao?
Sau cuộc họp, Ôn Ninh được mời đến văn phòng tổng tài, nàng cũng không khách khí mà cười hỏi: "Khi nào Cố tổng phát lương?"
Cố Trì Khê giơ tay vén sợi tóc bên tai: "Vậy khi nào em kết hôn với tôi?"
"..."
Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!