Đào Quân nói với Tạ Lam Sơn rằng nếu không muốn bị điều đi làm cảnh sát giao thông thì cũng được thôi, nhưng anh phải tiếp nhận tư vấn tâm lý.
Tạ Lam Sơn cảm thấy rất mới mẻ với chuyện này, anh “A” lên một tiếng.
“Đừng có vội từ chối, người xin cho cậu chính là thủ trưởng cũ đội truy quét tội phạm [email protected] túy đấy.” Đào Quân nói, “Cậu ấy nói ra yêu cầu này chính là muốn cậu nhận điều trị tâm lý. Tôi rất tán thành với quan điểm của cậu ấy, dạng sự cố có tính chất nghiêm trọng thế này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng tới công việc về sau của cậu, cậu cần một môi trường để giải phóng áp lực của mình…”
“Chờ chút, ý sếp là điều trị rối loạn căng thẳng sau sang chấn* à?” Tạ Lam Sơn vốn không nghĩ phát súng của mình là “sự cố”, nghe đến thế thì thật sự mém bật cười, “Xin đấy, đây là tổ trọng án, có ai chưa từng thấy người chết chứ, dựa vào đâu mà tôi lại được tiếp nhận tư vấn tâm lý.”
*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó. PTSD có nhiều triệu chứng về tâm lý cũng như thể chất gây ảnh hưởng đến các chức năng hoạt động bình thường hàng ngày và chất lượng cuộc sống.
Đào Quân nhíu mày uốn nắn học trò của mình: “Đây không phải là xác chết mà là một sinh mạng mất đi trong tay cậu, theo như lời người vợ của nhà đó thì là sau khi buông dao mới bị cậu bắn hạ, cậu không có gì muốn nói về chuyện này sao?”
“Chẳng có gì để nói cả, đột tử còn không đau đớn nữa.” Gương mặt anh tuấn bỗng tắt nụ cười, hiếm khi Tạ Lam Sơn trở nên nghiêm túc lạ thường, giọng nói lại mang theo sự lạnh lùng giễu cợt, “Chính ra thì tử vong thậm chí còn là chuyện tốt, là thứ mà chúng ta khát vọng bấy lâu, là người bạn lâu lắm không được gặp.”
Sự phản đối lóe lên nơi đáy mắt rồi vụt tắt, Đào Quân bỗng lặng người. Tạ Lam Sơn lúc này vô cùng xa lạ.
Không chấp nhận nổi thái độ coi mạng người như trò đùa, Đào Quân giận dữ: “Cậu ngụy biện lệch lạc gì thế hả?! Đây là một mạng người sống sờ sờ!”
“Xin lỗi, lời ngụy biện lệch lạc này cũng chẳng phải tôi nói, là Arthur Schopenhauer*.” Tạ Lam Sơn đã chán ngấy những lời dong dài này, anh nhún vai cười với ông chú già, “Ông già ơi, đọc nhiều sách chút đi.”
*Arthur Schopenhauer là một nhà triết học duy tâm người Đức, nổi tiếng với trước tác Thế giới như là ý chí và biểu tượng xuất bản năm 1818.
“Cái thằng nhóc chết tiệt này!” Đào Quân mắc nghẹn, ông ta giơ bàn tay to bản lên đập bốp một cái vào lưng Tạ Lam Sơn.
Hai thầy trò đang nói chuyện thì một người đàn ông bước qua bậc cửa. Vóc người cân đối, vai rộng cường tráng, đường nét gương mặt rất anh tuấn, chỉ là có một vết sẹo dài chừng sáu bảy phân bên khóe mắt, kéo xiên xuống như dòng nước mắt.
Đây là con ruột của Đào Quân, tổ trưởng tổ trọng án Đào Long Dược.
Có hai đội trưởng Đào trong tổ trọng án, trước đây là ông bố Đào Quân, bây giờ là cậu con trai Đào Long Dược.
Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Đào Long Dược cao lớn sáng sủa, ngoại hình giống mẹ nhưng tính cách lại y chang Đào Quân, tuổi còn trẻ nhưng đã thụ lý rất nhiều vụ án lớn.
Vì bức xúc ông bô đối xử bất công, Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn đã bất hòa với nhau từ khi còn tấm bé.
Tạ Lam Sơn là một cái hũ nút trời sinh, không thích hé răng không thích cười, chưa kể từ bé đã phải trải qua tình cảnh tang cha thảm thiết, thành thử ra lại càng ù lì trầm lặng. Vậy nên mặc cho Đào Long Dược khiêu khích thế nào thì anh cũng không đáp trả, cũng chẳng mách Đào Quân, không phải là sợ gây phiền toái mà có vẻ như anh vốn chẳng quan tâm.
Sau đó có một ngày Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn được Đào Quân đưa về quê, tình cờ thế nào lại gặp động đất. Ngôi nhà sụp xuống trong nháy mắt, trong nhà chẳng có ai ngoài hai đứa nhỏ. Sau khi leo ra khỏi đống đổ nát, Tạ Lam Sơn lại không màng an nguy của bản thân mình mà cứu được Đào Long Dược bị chôn sâu hơn ra.
Vết sẹo trên mặt Đào Long Dược chính là do trận động đất ấy để lại. Bác sĩ nói cũng may là cứu ra kịp thời, chỉ chậm trễ chút nữa thôi thì cả hai đùi bị kẹt của thằng nhỏ đã đi tong.
Tạ Lam Sơn cứu được tổng cộng năm người bao gồm cả Đào Long Dược. Vì cứu người từ đống đổ nát nên mười ngón tay anh lẫn lộn máu thịt, hai ngón tay bật móng còn một ngón vẫn đang lủng lẳng chưa đứt, nửa cái móng cắm ngập vào trong thịt, máu chảy ra đầm đìa.
Sau đại họa, tiếng gào khóc kêu la vang khắp trời, chỉ có mình Tạ Lam Sơn ngồi phịch dưới đất, im lặng tự xử lý vết thương của mình. Khi ấy anh còn nhỏ, người gầy nhẳng, lúc đứng thì trông nhỏ thó mà ngồi xuống lại càng mỏng manh. Ấy thế nhưng dưới ánh chiều tà, chẳng hiểu vì sao bóng người đơn bạc ấy vừa quạnh quẽ lại vừa lớn lao, cảm giác như cả người tỏa ra ánh hào quang của Phật.
Đào Long Dược thoát chết trong gang tấc nên lòng hổ thẹn, nhớ lại đủ hành vi dã man trong quá khứ, thế là móc tim móc phổi ra mà xin lỗi Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn ngẩng đầu liếc tên nhóc kia đầy thắc mắc, hỏi rằng tại sao?
Đào Long Dược khóc lóc đáp vì hồi xưa tôi bắt nạt cậu còn gì, như lần trước cậu trèo lên cây để đặt con chim non bị rơi khỏi tổ về chỗ cũ, tôi với mấy thằng khốn lại lén dùng ná cao su đánh cậu, hại cậu ngã đau.
Lần ngã đó thảm thật, cả tấm lưng đập xuống đất đau tới nỗi mãi sau không ngồi dậy nổi. Nhưng chú chim non được anh cẩn thận bảo vệ trong ngực lại không hề bị thương.
Tạ Lam Sơn nheo mắt hồi tưởng lại, sau đó bình thản nói, quên rồi.
Nhìn có vẻ như là quên thật.
Đào Long Dược thật sự quy phục. Có lẽ Tạ Lam Sơn là người như vậy, giống như núi lửa không hoạt động, lặng lẽ trầm tĩnh nhưng cũng ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ. Người như vậy có cái tôi to lớn, trên đời này không một chuyện gì có thể đọng lại trong lòng anh, bao gồm cả chính anh.
Vậy nên giống với cảm giác của người cha Đào Quân, Đào Long Dược cũng cảm thấy Tạ Lam Sơn đã thay đổi.
Cũng không phải đột nhiên thay đổi, sự biến chuyển này lặng lẽ âm thầm tựa như một vật nhỏ li ti hay một sợi tóc, mỗi ngày gặp nhau sẽ không cảm nhận được, nhưng hai tháng không gặp, liếc mắt qua lại nhận ra người trước mặt đã trở nên vô cùng xa lạ.
Sau khi Đào Long Dược bước vào, Tạ Lam Sơn đang cụp mắt nghe Đào Quân dạy dỗ, thoạt nhìn nhẫn nhịn lại nghiêm túc, nhưng ánh mắt đong đầy cảm xúc kia lại khóa vào gương mặt của cô em mới tới từ đầu đến cuối.
Đào Quân không nhìn thấy con trai ruột, vẫn tiếp tục quở trách: “Cậu nghe lại lời cậu vừa nói xem, có giống một cảnh sát không…”
Tạ Lam Sơn mỉm cười với cô nàng, cánh môi xinh đẹp khẽ động, anh nói một câu bằng khẩu hình không phát ra tiếng động: Em đừng oán hận chuyện này, mặc bộ đồ cảnh sát vào là phải gánh được trách nhiệm trên vai.
Đào Quân vuốt cục tức dồn lên tận ngực, vẫn không ngừng nã pháo: “Cậu đừng oán hận chuyện này, mặc bộ đồ cảnh sát vào là phải gánh được trách nhiệm trên vai, có oán hận cũng vô ích.”
Tạ Lam Sơn giả vờ vẫn đang nghe dạy dỗ nhưng lại dùng khẩu hình nói tiếp với cô em kia: Muốn làm thì phải xốc lại tinh thần mà làm cho tử tế, không muốn làm thì cút sớm đi.
“Muốn làm thì phải xốc lại tinh thần mà làm cho tử tế, không muốn làm thì cút sớm đi…”
Câu trước câu sau không lệch một chữ, cô gái không nhịn nổi nữa, cuối cùng vẫn phải bật cười một tiếng.
Tạ Lam Sơn giữ nguyên ý cười, giơ ngón trỏ và ngón giữa lên trán, nhẹ nhàng hất lên với cô em thành động tác chào, sau đó lại nói với người nọ bằng khẩu hình: Buổi tối đàn anh mời em ăn cơm.
Đào Quân say sưa dạy bảo, không để ý hai người trẻ tuổi bên cạnh đang mắt qua mày lại, nhưng Đào Long Dược nhìn thấy hết.
Tạ Lam Sơn trước đây trầm ổn chất phác, ít nói mà miệng lưỡi lại vụng về, thế nên mặt mày đẹp trai là thế mà vẫn không có cô em nào theo đuổi. Nhưng Tạ Lam Sơn sau khi nằm vùng trở về không chỉ thành thạo mấy trò liếc mắt đưa tình mà cả ánh mắt khi nhìn người ta cũng thay đổi, đáy mắt anh phấp phới tỏa ra một thứ “phong cách” vốn không biểu lộ rõ ràng, chẳng giống cảnh sát mà trái lại thấy giống dạng quần là áo lượt, thậm chí còn hết sức phong lưu thì đúng hơn.
Những nhân viên cảnh sát khác đã thấy Đào Long Dược, mọi người đồng loạt hô to “Đội trưởng Đào”.
Vẻ mặt Đào Long Dược nghiêm nghị, hắn nói với Tạ Lam Sơn, có một vụ án giết người tập thể đã xảy ra trong khu dân cư cao cấp ở khu phố phía tây, sáu người chết, một gia đình năm người cộng thêm giúp việc, không một nhân chứng nào sống sót.
Hết chương 3.