*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vụ thảm sát giết cả nhà buộc đại đội trọng án thành phố Hán Hải nhanh chóng ra quân, tới hiện trường điều tra trước.
Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn ngồi chung một xe, hai người ngồi ở ghế lái và ghế phó lái, hàng ghế sau có thêm cô em mới tới kia.
Thấy Tạ Lam Sơn uể oải không vui, Đào Long Dược cố ý trêu anh: “Hầy, bên trên có quy định không được để lộ tình tiết vụ án cho những người không liên quan đến vụ án, cậu nói xem tôi đưa đồng chí cảnh sát giao thông tới hiện trường án mạng hình sự có phải phạm luật rồi không?”
Có lẽ vì gần đây gặp ác mộng mấy đêm liền, dường như luôn có dây thần kinh nào đó trong đầu anh bị người ta kéo căng, có thể đứt bất cứ lúc nào. Tạ Lam Sơn day thái dương, hiện tại đầu anh lại đau âm ỉ, hoàn toàn không muốn tám nhảm với Đào Long Dược.
“Sao thế, khó chịu à?” Đào Long Dược hỏi.
“Không.” Tạ Lam Sơn tùy ý nói bậy, “Nhiều suy tư, không ngủ được.”
Anh bị bệnh đau đầu từ sau khoảng thời gian nằm vùng, ban đầu chỉ hơi đau, gần đây mỗi khi phát tác lại như núi sụp đất đứt, làm người ta không tài nào chịu nổi. Nhưng Tạ Lam Sơn không dám phát bệnh trước mặt cha con nhà họ Đào, chỉ sợ bọn họ hiểu lầm mình dính vào nghiện [email protected] túy trong lúc nằm vùng.
“Hút điếu thuốc đi cho tỉnh người.” Đào Long Dược rút tay trái khỏi vô-lăng, đút vào túi quần móc bao Trung Hoa ra ném cho Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn khẽ liếc qua, tỏ ý chê bai thuốc này quá lởm.
Đào Long Dược không tin nổi: “Cậu chê Đại Tiền Môn của ông già thì thôi đi, Trung Hoa mà vẫn chê được?” Hắn giống Tạ Lam Sơn, toàn gọi thẳng cha ruột mình là “ông già”.
Tạ Lam Sơn cầm hộp thuốc lá màu đỏ lên xem, sau đó đành miễn cưỡng rút một điếu nhét vào miệng: “Lửa.”
Đào Long Dược lập tức lấy bật lửa ra châm cho anh.
“Cậu móc đâu ra tiền mà hút thuốc đắt như thế,” Tạ Lam Sơn khẽ phả khói, hút được một hơi thì bỏ, vị thuốc Trung Hoa cũng vẫn khiến anh khó chịu, “làm gì trái quy định à?”
“Sao thế được, người khác cứ nằng nặc đưa tôi đấy. Lần trước cục quản lý thuốc lá phối hợp với công an truy quét và chấn chỉnh đám bán thuốc lá lưu động, bắt được năm con buôn thuốc lá, trong đó tình cờ có một người tôi quen.” Đào Long Dược nói, “Là Trương Ngọc Xuân đó, cậu cũng từng gặp rồi.”
Tạ Lam Sơn gật đầu: “Có nhớ.”
“Thằng nhãi đó từng hít [email protected] túy, giờ cải tà quy chính, nuôi cả gia đình ăn cháo cầm hơi cũng chẳng dễ dàng. Tôi thấy có học sinh mặc đồng phục cấp hai mua thuốc của nó, nó bèn giơ nắm đấm lên dọa thằng nhãi kia chạy biến, tôi hỏi thăm một chút thì biết chỉ có tên đó không bán thuốc giả trong số năm đứa buôn thuốc lá bị bắt. Vậy nên tôi mới đánh tiếng với công an thụ lý vụ đó, mặc dù không có giấy phép nhưng tính chất tội nhẹ, không trái quy định nên chỉ giáo dục khuyên nhủ rồi thôi.” Đào Long Dược cười cười, “Là cậu dạy cho tôi đó. Luật pháp nghiêm minh hành động khoan dung, là sự từ bi của người chấp pháp.”
Tạ Lam Sơn im lặng một hồi, không đưa ra quan điểm gì về câu nói này của mình, anh chỉ hỏi: “Dạo này thằng nhóc đó đang làm gì?”
“Có nghe nó nhắc tới, giao thực phẩm hay chuyển phát nhanh gì đó? Hầy, tôi cũng không nhớ rõ nữa.” Đào Long Dược nói, “Bỏ qua tên đó, nói chuyện của cậu đi.”
“Tôi thì có gì mà nói?” Tạ Lam Sơn cười, “Mông tôi có lở loét gì không chẳng phải đội trưởng Đào đều rõ như ban ngày hay sao.”
“Cậu đã làm gì trong suốt hai tháng bị tạm cách chức, hẹn cậu cũng không chịu ló mặt ra gặp.”
“Chẳng làm gì cả, đi dạo loanh quanh ngắm nhìn núi sông đất nước thôi.”
“Sao, thế vẫn chưa thoải mái à?” Đào Long Dược nghe được sự qua quýt có lệ trong câu trả lời của người kia, “Tôi cũng thấy bị điều chuyển vì chuyện này quá là vô lý, mà tư vấn tâm lý lại càng vô nghĩa hơn.”
“Nói câu này với ông bô cậu ấy.” Tạ Lam Sơn quay đầu nhìn hắn, uể oải nói, “Điều chuyển thêm vài lần nữa khéo tôi ra gác cổng luôn.”
“Thực ra ông già cũng muốn tốt cho cậu thôi.” Đào Long Dược thở dài, “Trước đây ông già có một cấp dưới, sau khi nằm vùng về thì tính cách thay đổi rất nhiều, đến vợ cũng cảm thấy người này lạ lẫm nên ôm con gái bỏ đi mất. Trước đây thấy máu đổ cũng chẳng thốt một câu, giờ chỉ nhìn bầu trời cũng rơi nước mắt, về sau còn nghiện [email protected] túy, cai rồi lại tái nghiện, cuối cùng không còn cách nào nữa nên buộc phải nhảy lầu. Ông già sợ cậu chịu quá nhiều áp lực lại giẫm lên vết xe đổ.”
Tạ Lam Sơn cũng từng nghe về vị cảnh sát truy quét tội phạm [email protected] túy đó. Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, đi nằm vùng ngày nào cũng sống dưới mũi dao, diễn trò bằng thân phận của người khác thì khó tránh được việc phải gánh chịu áp lực nặng nề, từ đó sinh ra vấn đề tâm lý. Dù gì đi nữa nếu diễn không đủ nhập vai thì mạng sẽ chẳng còn, nhưng nhập tâm quá thì chính mình lại không dứt ra nổi.
Tạ Lam Sơn không cảm thấy mình phải chịu bao nhiêu áp lực tâm lý. Chẳng qua vẫn luôn có những người tò mò về những gì mà anh trải qua khi nằm vùng, muốn nghe được gì đó, lần nào gặp cảnh này anh cũng đều trả lời một câu là không nhớ được.
“Nói chuyện này lại nhớ,” Đào Long Dược thở dài, “có một chuyện tôi không hiểu được, có phải cậu bị ai đó nhắm tới không? Cậu vào sinh ra tử trở về từ chỗ Mục Côn, có thể nói nếu không có cậu thì lần hành động đó cũng chẳng thành công, có trao huân chương công lao hạng nhất cũng đâu có gì quá đáng? Hạng hai thì thôi đi, những gì cậu thể hiện ở tổ trọng án sau đó cũng rất xuất sắc, vậy mà lại không lên nổi đội phó.”
Trước đây Đào Long Dược đã chơi xấu Tạ Lam Sơn rất nhiều lần, vậy nên sau khi trưởng thành lại có tâm lý muốn bù đắp. Hắn cảm thấy cấp trên quá hà khắc với Tạ Lam Sơn, hắn cho rằng chức đội trưởng đội trọng án này không nên thuộc về mình, vậy nên mới chủ động yêu cầu nhường lại ghế, ấy vậy nhưng cấp trên lại không đồng ý.
“Mục Côn? Ông trùm [email protected] túy Mục Côn ở Tam Giác Vàng sao?” Cô gái ngồi ghế sau im thin thít suốt dọc đường, nghe thấy tên Mục Côn thì lại thấp thỏm không yên, cô nhoài người lên phía trước, nói với Tạ Lam Sơn bằng vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, “Anh chính là vị cảnh sát đã nằm vùng sáu năm bên cạnh Mục Côn sao?”
Tạ Lam Sơn nói: “Chưa tới sáu năm, hai năm đầu chỉ làm tép riu ở dưới, rất khó để lấy được sự tin tưởng từ gã.”
Cô em này tên là Đinh Ly, vừa được đặc cách gia nhập tổ trọng án. Thành phố Hán Hải đổi mới từng ngày, người nước ngoài ngày càng đông hơn, những vụ án có dính líu tới người nước ngoài cũng tăng lên trông thấy, vậy nên cục thành phố rất cần những người có khả năng ngoại ngữ. Lúc này cái nết hóng chuyện của cô nàng đã được kích hoạt, cô bám lấy Tạ Lam Sơn và hỏi: “Có phải Mục Côn đó trông rất hào hoa phong nhã không? Nghe bảo gã là con lai mấy nước, còn có một phần tư dòng máu Trung Quốc nữa, tôi có xem ảnh chụp mờ mờ trên mạng, hình như gã còn nuôi tí râu, nhìn lại càng gợi cảm.”
Tạ Lam Sơn nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cũng tàm tạm.”
Đinh Ly lại ghé sát vào Tạ Lam Sơn hơn, nụ cười bỗng trở nên thiếu đứng đắn: “Nghe bảo còn là đồng tính à?”
Tạ Lam Sơn nhoẻn cười: “Cái này mà cô em cũng biết?”
“Đồn ầm trong diễn đàn Thiên Nhai mà, ‘818 trùm buôn thuốc phiện đẹp trai nhất từ trước tới nay’, tiếc là về sau bài đăng ấy bị xóa mất.” Đinh Ly bỗng giảm âm lượng ra vẻ thần bí, “Bài đăng đó còn nói Mục Côn hung tàn bảo thủ lại đa nghi, gián điệp bên ta có thể nằm vùng thành công là vì được gã nhắm…”
Tạ Lam Sơn nghẹn họng luôn.
“Nhân viên cảnh sát thì giữ tư tưởng đứng đắn chút đi, đừng có tin mấy cái đó!” Đào Long Dược nạt Đinh Ly, nhưng hắn chợt nghiêng đầu, lời nói cũng thay đổi, hắn liếc nhìn Tạ Lam Sơn với ánh mắt đầy hàm ý, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nghe ông già nói hồi trước đội truy quét tội phạm [email protected] túy và cả công an biên phòng đều đã từng phái chim mồi* qua Tam Giác Vàng, nhưng đám người đó cũng chưa từng thấy được mặt Mục Côn, vậy nên lời đồn cũng không phải tự dưng mà có đâu, cậu cảm thấy có khi nào kẻ ấy thật sự có ý với cậu không?”
*Chim mồi là từ lóng về việc cảnh sát gài người để dụ dỗ phạm tội. Nếu có thể chứng minh có tình tiết chim mồi dụ dỗ bị cáo phạm tội thì sẽ được giảm án.
Rõ ràng là chuyện nhảm nhí không có thật, nhưng Tạ Lam Sơn lại cố ý mỉm cười đầy mờ ám với Đào Long Dược: “Không thể trả lời được.”
“Tàn dư của tổ chức buôn bán [email protected] túy có vũ trang của Mục Côn đã có dấu hiệu phất cờ trở lại trong hai năm qua, nhưng quy mô vẫn nhỏ hơn năm ấy rất nhiều.” Đào Long Dược biết Tạ Lam Sơn không thích nói quá nhiều về mấy năm nằm vùng đó, hắn ngừng lại một lát mới tiếp tục, “Bên ngoài đều đồn rằng Mục Côn kia là một tên điên hàng thật giá thật, đối với gã giết người phóng hỏa đều chỉ là chuyện trẻ con, còn đồn gã nuôi một đàn chó dữ, nếu tên tay sai nào không phục tùng thì gã sẽ moi ruột kẻ đó ra cho chó ăn ngay trước mặt mọi người…”
Đinh Ly nói chen vào: “Thế đã là gì, còn có trò tàn nhẫn hơn cơ.”
Tạ Lam Sơn day thái dương bắt đầu rấm rứt đau, chỉ “Ừ” một tiếng còn đâu từ chối đưa ý kiến.
Đào Long Dược quay lại nhìn Tạ Lam Sơn: “Tôi chỉ tò mò hỏi thôi, rốt cuộc thì Mục Côn có phải một thằng điên không?”
Câu hỏi này lại khiến Tạ Lam Sơn chìm vào im lặng.
Đinh Ly đã ngồi lại về chỗ, Đào Long Dược cũng không lên tiếng nữa, trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường, cả chiếc xe tựa như món đồ sứ đang phải chịu áp lực cực điểm, có thể nứt “tách” một cái bất cứ lúc nào.
Cúi đầu im lặng rất lâu, sau đó Tạ Lam Sơn chậm rãi dập tắt điếu thuốc trong tay, anh trả lời, phải.
Hết chương 4.
*Thuốc lá Trung Hoa