Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

/

Chương 22: Diễn hay nhưng chưa đạt

Chương 22: Diễn hay nhưng chưa đạt

Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

Ngạo Vô Thường

4.891 chữ

19-03-2024

“Ách…”

Sắc mặt Vương Thiên Thiên cứng đờ, cảm giác như một quyền đánh vào khoảng không, bị đè nén không lên không xuống được.

Chỉ là lời đã đến bên miệng, nàng không thể không nôn ra: “Vương thị chúng ta giỏi luyện khí và thuật khôi lỗi, dhắn tiếng lừng lẫy.”

“Chỉ tiếc, năm ta mười hai tuổi đột nhiên gặp đại nạn, thái gia gia của ta liều mạng bảo vệ ta chạy trốn. Trước khi qua đời đã để lại cho ta một câu di ngôn!”

“Thiên Thiên à, thuật luyện khí và thuật khôi lỗi của Vương thị chúng ta đều giao cho con rồi.”

“Con nhất định phải sống sót.”

“Còn nữa, con tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện báo thù, kẻ địch quá mạnh. Con chỉ cần sống tốt thì thái gia gia đã mãn nguyện rồi.”

Càng nói, cảm xúc của Vương Thiên Thiên càng trở nên kích động.

Trần Cảnh Vận một người một chim, không biết từ lúc nào đã tập trung nhìn chằm chằm vào nàng.

“Nhưng ta không cam tâm, Vương Thiên Thiên này nhất định phải hoàn thành hạng mục phục khắc khôi lỗi, khôi phục vinh quang của Vương thị, báo thù cho thái gia gia!” Vương Thiên Thiên vừa nói, nước mắt đã trào ra, lại ngẩng đầu quật cường nhìn bầu trời đêm rực rỡ.

Khóe mắt của nàng không ngừng liếc nhìn Trần Cảnh Vận.

Có vẻ như đang chờ hắn vỗ đùi nói, hóa ra thân thế của Thiên Thiên cô nương lại bi thảm như vậy, là Trần Cảnh Vận ta có mắt không tròng, đã hiểu lầm cô nương.

Hạng mục khôi lỗi của cô nương, ta sẽ đầu tư!

Ngay lúc Vương Thiên Thiên đang tràn đầy mong chờ.

Trần Cảnh Vận không nhanh không chậm đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, vẻ mặt bình thường nói: “Thiên Thiên cô nương, câu chuyện của ngươi kể hay lắm, cảm xúc diễn xuất cũng rất đúng chỗ.”

Dừng một chút, hắn lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Chỉ là phần di ngôn của thái gia gia ngươi còn phải cân nhắc lại, có vẻ hơi dài dòng, hoàn toàn không giống giọng điệu của một vị lão tổ gia tộc.”

“Ít nhất, thái gia gia của ta sẽ không nói như vậy.”

“Trời không còn sớm nữa, hôm nay nghỉ ngơi một đêm trong nông trại, sáng mai dậy sớm lên đường.”

Nói xong, Trần Cảnh Vận liền nắm con chim của hắn, dáng người tiêu sái nhanh nhẹn mà đi.

Chỉ để lại Vương Thiên Thiên trợn tròn mắt tại chỗ.

Vất vả lắm mới dựng ra được một vở kịch hoàn hảo như thế mà lại thất bại à?

Không xa, tứ thúc Trần Đạo Viễn mỉm cười, nhìn hai người trẻ tuổi đối thoại.

Ngay cả Trần Huyền Mặc trạng thái anh linh luôn đi theo hành động của trọng tôn, cũng cảm thấy rất thú vị.

Hắn làm lão tổ gia tộc quá lâu, gánh nặng trên vai trước giờ rất nặng, đám tiểu bối gia tộc cũng không dám làm càn trước mặt hắn, lúc nào cũng lộ ra khúm núm.

Đã lâu rồi hắn không cảm thấy thoải mái dễ chịu như vậy.

Có điều khi biết được linh điền bị chim sẻ tấn công, Trần Huyền Mặc thuận tay đánh ra một đạo tử khí, ngưng tụ thành một ấn ký màu tím nhạt trên trán Trần Cảnh Vận.

Đã hi vọng Cảnh Vận tiểu tử có thể giải quyết được mối họa cho linh điền, vừa tiện tay thử nghiệm công dụng kỳ diệu của tử khí.

Nhưng khiến Trần Huyền Mặc hơi bất ngờ là, từ đầu đến cuối, ấn ký màu tím trên người Trần Cảnh Vận vẫn chưa tan biến.

Ngay cả khi thu phục được linh thú hoàng tước thì ấn ký vẫn còn nguyên.

Điều này khiến Trần Huyền Mặc không khỏi suy tư.

Lẽ nào thu phục hoàng tước không được coi là kích hoạt một lần tiểu khí vận sao?

Hay đây vốn là khí vận của Cảnh Vận, không phải công lao của tử khí nên ấn ký mới không tan biến?

Giờ mẫu thử nghiệm còn quá ít, dù Trần Huyền Mặc kiến thức rộng rãi cũng nhất thời không thể đưa ra phán đoán.

Xem ra, chỉ có thể đợi sau này kiểm chứng lại thôi.

Đêm nay, mọi người ở lại Nông Trường Đỉnh Phong.

Một đêm không có gì đặc biệt.

Hôm sau, trời vừa hừng sáng, Trần Đạo Viễn, Trần Cảnh Vận và Vương Thiên Thiên ba người lại tiếp tục lên đường.

Lần này, Trần Cảnh Vận đã hấp thụ giáo huấn, chân đạp pháp khí phi hành - Linh Diệp ngự không phi hành, tốc độ không nhanh không chậm, đều đặn tiến về phía trước.

Còn đặc biệt cúi người xuống để giảm sức cản gió, giảm hao tổn linh lực.

Một tiếng rưỡi sau, bay được khoảng hai trăm năm mươi dặm, Trần Cảnh Vận mới cảm thấy có chút mệt.

Ba người tìm một sơn cốc không người nghỉ ngơi một chút, lại ăn chút gì đó rồi điều tức để hồi phục linh lực.

Buổi chiều, lại đạp vào hành trình.

Bay một mạch thêm hai trăm mấy chục dặm, cả ba đã tiến vào một vùng núi non trùng điệp.

Nơi đây ít người qua lại, chỉ có vài con đường mòn heo hút giữa núi mới có thể miễn cưỡng đi vào trong núi.

Phường thị được mở tại một sơn cốc trong Xa Sơn.

Trong sơn cốc có một tiểu linh mạch không tệ, tuy chất đất không thích hợp để trồng linh cốc, nhưng dùng để bày trận lại vừa hợp.

Năm đó lúc thành lập phường thị, Trần Huyền Mặc đã đặc biệt mời các trận pháp sư quen biết trong Vân Dương Tông bố trí một trận pháp mê tung rộng lớn xung quanh phường thị.

Bởi vậy, toàn bộ phường thị luôn được bao phủ trong sương mù dày đặc.

Nếu không có lệnh bài tiếp dẫn mà đi lung tung thì đừng nói đến người phàm mà ngay cả tu sĩ cũng sẽ bị lạc lối, không thể thoát ra.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!