Tứ thúc Trần Đạo Viễn vẫn luôn mỉm cười nhìn từ nãy giờ, không tham gia vào tương tác giữa người trẻ và hoàng tước, mãi đến lúc này mới lên tiếng: "Con hoàng tước này quả thật rất thông minh, xem như có vài phần giá trị để thu phục. Có điều, Cảnh Vận à, con tạm thời đừng gỡ trói của nó. Đợi khi đến phường thị, tứ thúc sẽ giúp con tìm kiếm một chiếc Ngự Thú Hoàn."
"Đa tạ tứ thúc." Trần Cảnh Vận cảm kích hành lễ.
Nhiều năm qua, Trần thị không phải không có cơ hội nuôi dưỡng linh thú.
Chỉ là việc nuôi dưỡng linh thú cần cân nhắc nhiều yếu tố, không hề đơn giản.
Thứ nhất, linh thú thường ăn rất nhiều, linh thú càng cao cấp thì yêu cầu đối với thức ăn càng cao, khoản chi phí này không thể tiết kiệm được.
Tu tiên gia tộc không giàu có thì nuôi người còn không đủ, làm sao có để nuôi linh thú?
Thứ hai, đa số linh thú thực sự không có tác dụng không mạnh.
Hầu hết những việc linh thú có thể làm thì tu sĩ cũng có thể làm, nếu có thêm tài nguyên, tốt hơn nên nuôi thêm người, cho dù là thu nạp gia tướng, cung phụng ngoại viện thì tính hiệu quả cũng cao hơn nhiều so với linh thú.
Ngoài ra, đa số linh thú cũng không có tiềm lực trưởng thành cao, thực lực tăng cũng chậm, chu kỳ bồi dưỡng quá dài, không giống như tu sĩ nhân tộc có các yếu tố bên ngoài như "pháp tài lữ địa" để có thể trưởng thành nhanh hơn.
Tất nhiên, linh thú cũng có ưu điểm của linh thú.
Ví dụ như con hoàng tước đầu đàn này, không chỉ thông minh lanh lợi, mà còn có thể dùng để xua đuổi những con hoàng tước khác, thậm chí là chống lại một số con vật tai hại như "sâu", "chuột".
Vậy thì tương đương với việc gián tiếp nâng cao năng suất linh điền, sẽ không lãng phí lương thực để nuôi một con linh thú vô dụng.
Cũng chính vì vậy, Trần Cảnh Vận mới động tâm, thu phục con hoàng tước đầu đàn này.
“Chúc mừng Cảnh Vận công tử đã thu phục được linh thú.” Vương Thiên Thiên tiến đến nịnh hót, ánh mắt lấp lánh như đá quý.
Trần Cảnh Vận ngầm hiểu, chắp tay hành lễ: “Đa tạ Thiên Thiên cô nương đã giúp Trần thị giải quyết mối họa hoàng tước ở linh điền, lại cùng ta thu phục linh thú, chút quà mọn này xin đừng từ chối.”
Hắn lấy ra ba viên linh thạch đưa cho nàng.
Chỉ vậy thôi sao?
Vương Thiên Thiên trừng lớn đôi mắt long lanh, vô cùng thất vọng.
Hay cho tên Trần Cảnh Vận này, rõ ràng là có bộ dạng của một tên công tử nhà giàu, sao lại không có phong thái hào phóng vung tiền như rác vì mỹ nữ như đám nhị thế tổ khác chứ?
“Thiên Thiên cô nương quả nhiên là người có tính tình cao khiết……” Trần Cảnh Vận giả vờ ra vẻ muốn thu lại món lễ mọn.
“Không không không, vừa nãy chỉ là ta hơi thất thần.” Vương Thiên Thiên vội vàng đoạt lấy ba viên linh thạch, chớp mắt sau đã vô cùng thành thạo chuyển chúng vào túi trữ vật, sau đó nở nụ cười với Trần Cảnh Vận, “Đa tạ công tử Cảnh Vận ban thưởng.”
Ba viên linh thạch không phải số lượng nhỏ.
Đặc biệt là đối với những tán tu cấp thấp mà nói, vất vả cả năm cũng chưa chắc kiếm được số linh thạch hay vật phẩm tương đương như này.
Nàng chỉ bận rộn nửa ngày, bỏ ra chút thuốc mê không đáng bao nhiêu mà đã có được ba viên linh thạch, quả thực là thu hoạch vô cùng to lớn.
Nếu như ngày nào cũng có thu nhập như vậy, Vương Thiên Thiên cảm thấy mình có thể làm đến thiên hoang địa lão rồi.
Có thể thấy Trần Cảnh Vận thực ra không hề keo kiệt.
Nhân cơ hội này.
Vương Thiên Thiên lại nịnh hót đưa tới thịt chim nướng: "Công tử, nếm thử tay nghề của ta xem."
Nàng thuận thế muốn tăng thêm độ thiện cảm của Trần Cảnh Vận, hy vọng có cơ hội nhận thêm nhiều nhiệm vụ kiếm tiền thế này nữa.
Trong túi người ta đầy ấp linh thạch đấy!
Lỡ đâu hắn ăn thịt nướng vui vẻ lại tiện tay thưởng cho nàng vài viên linh thạch nữa thì sao?
Trần Cảnh Vận thuận tay nhận thịt chim nướng, hai ba miếng đã nuốt xong, mắt bỗng sáng lên: "Tay nghề nướng thịt của Thiên Thiên cô nương thật không tệ nha."
Thịt chim này nướng bên ngoài thơm giòn, bên trong mềm mại, quả thực có thể gọi là "mùi vị vô cùng".
"Đó là đương nhiên." Vương Thiên Thiên đắc ý nói, "Ta thân là một tán tu, bên cạnh tôi không có tiểu tư hầu hạ. Mọi việc đều phải tự mình làm, lâu dần thì cái gì cũng biết một chút."
“Nhưng mà, nhớ ngày đó, Vương Thiên Thiên ta cũng xuất thân từ danh môn thế gia…”
Nói được một nửa, nàng lại trưng ra vẻ muốn nói lại thôi, thần sắc dù chán nản nhưng lại âm thầm lén nhìn Trần Cảnh Vận.
Nào ngờ, Trần Cảnh Vận căn bản không tiếp lời.
Hắn không những tự mình ăn thịt nướng vui vẻ, mà còn xé một ít thịt cho linh thú hoàng tước.
Lúc đầu hoàng tước còn từ chối, dù sao đó cũng là Tam Đương Gia của nó.
Nhưng đến khi nó thật sự không thể cưỡng lại mùi thơm mà nếm thử một miếng nhỏ thì Tam Đương Gia, Ngũ Đương Gia gì gì đó, nó đều vứt hết lên tận chín tầng mây rồi.
Đầu óc chỉ còn hai chữ - ngon quá!