Ta dù sao trường sinh bất tử, các ngươi tùy ý (dịch)

/

Chương 5: Ta muốn cẩu đến Hóa Thần kì (1)

Chương 5: Ta muốn cẩu đến Hóa Thần kì (1)

Ta dù sao trường sinh bất tử, các ngươi tùy ý (dịch)

Nhất Chu Tựu Đoạn Thất Thiên Canh

4.969 chữ

19-03-2024

Hai mẹ con vừa mới biết thân nhân chết, cần thời gian làm dịu bi thương.

Chân trước hắn vừa bước ra cửa chính, sau lưng liền truyền đến một trận tiếng nức nở.

"Để tiên trưởng đợi lâu!"

Thẳng đến rạng sáng ngày thứ hai, Lưu thị mới mang vành mắt đỏ hoe đến đây.

"Không sao, ngươi quyết định tốt chưa?"

Nhìn xem vệt nước mắt trên mặt nàng, Dương Thắng trong lòng thầm than.

"Vâng!"

Lưu thị gật đầu, nói thẳng:

"Phu quân đã đi, cái gánh nặng lên vai lớn nhất chính là Trương gia này, chỉ sợ không phải hai mẹ con ta có thể giữ vững!"

Nữ nhân này cũng không tính là đần!

Dương Thắng nghe vậy âm thầm gật đầu, nói: "Cho nên ngươi chuẩn bị di chuyển? Quyết định như vậy cũng không tệ!"

"Cái này... Nô gia tạm thời không có ý nghĩ này!"

"Vậy các ngươi định làm gì?"

"Cái này không vội!" Thân thể Lưu thị tránh ra, phía sau lộ ra bóng dáng Trương Trăn.

"Tiên trưởng, ngài nhìn nữ nhi này của ta như thế nào?" Nàng cười mỉm nói.

Dương Thắng quét mắt một vòng Trương Trăn, mũi ngọc tinh xảo như vẽ, lông mày mượt mà, khuôn mặt trong trắng lộ hồng, hắn cũng không chút keo kiệt nào tán thưởng nói: "Mỹ nhân!"

"Đã như vậy, tiên trưởng có thể hay không thu nữ nhi này của ta? Dù sao nàng cũng đã đến niên kỷ kết hôn!" Tiếu dung Lưu thị xán lạn nói.

Trương Trăn nghe vậy cúi đầu xuống, tay nhỏ chăm chú nắm mép váy, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Dương Thắng một chút, khuôn mặt ửng hồng, lại xen lẫn từng tia khẩn trương.

Chỗ dựa đổ, liền để nữ nhi lại hàn một cái?

Dương Thắng liếc nhìn thật sâu nàng một cái.

Hắn cũng không phải không hiểu loại hành vi này của đối phương.

Lưu thị mẫu nữ này, không chỉ xinh đẹp như hoa, nhà còn mang triệu bạc, không có tặc nhân nhớ thương mới kỳ quái.

Nếu tin tức Trương Tùng tử vong truyền ra, sợ rằng những tên lưu manh kia sẽ cùng nhau tiến đến, đem hai mẹ con ăn sạch!

"Hảo ý của Lưu phu nhân ta xin tâm lĩnh! Xin đừng nên nhắc lại!"

Dương Thắng thẳng thắn từ chối.

Chân trước vừa thu linh thạch, chân sau liền đem nữ nhi người khác ngủ, đây là sự tình mà người có thể làm được sao?

Nghe vậy, vẻ thất vọng trên mặt Lưu thị không che giấu chút nào.

Trương Trăn nghe vậy đồng thời thở phào, lại cảm thấy một chút thất lạc.

Dù sao tướng mạo Dương Thắng vốn cũng không tệ, cộng thêm tu tiên nhiều năm, tự thân mang một cỗ khí chất xuất trần.

"Không biết Lưu phu nhân có tính toán gì không?" Dương Thắng hỏi lại lần nữa.

"Trương nhi, con ra ngoài trước đi!"

Nghĩ rồi, Lưu thị đột nhiên mở miệng.

Dương Thắng nghi hoặc nhìn nàng một chút, chờ Trương Trăn rời đi, mới nói: "Lưu phu nhân có chuyện gì cứ nói thẳng!"

Lưu thị do dự một chút, nàng cuối cùng cắn răng một cái, hơi kéo ra ngực cổ áo không tỳ vết, hếch bộ ngực đầy đặn, vuốt ve sợi tóc, nói ra lời động người:

"Tiên trưởng nhìn nô gia như thế nào?"

Dương Thắng nhìn qua, thấy mặt nàng như mang hoa đào, đôi mắt như nước mùa xuân, động lòng người, nhẹ nhàng tiến lên, rất có vài phần khí chất tao thủ lộng tư (*).

(*) Tao thủ lộng tư(搔首弄姿)/ Nạo thủ lộng tư(挠首弄姿): làm điệu làm bộ; làm duyên làm dáng; làm bộ làm tịch; Lả lơi đưa tình

giống: Mại lộng phong tình(卖弄风情)

Một trận làn gió thơm thoang thoảng xông vào mũi, đặc biệt, đập vào mắt là một vòng tuyết trắng lớn, Dương Thắng không khỏi trừng lớn con ngươi, nhất thời không nói gì.

Khá lắm, đưa nữ nhi thất bại, liền định tự thân lên trận?

Trương Tùng dưới suối vàng biết được, có thể hay không tại chỗ đội mồ sống dậy?

"Khụ khụ!"

Dương Thắng ho khan vài tiếng, lui lại hai bước, ngôn từ nghĩa chính nói: "Phu nhân, xin tự trọng!"

Đừng nói, Lưu thị này chừng ba mươi tuổi, nhưng phong vận thì vẫn còn, trước sau lồi lõm, mười phần mị lực, có thể nói là Tào tặc(*) yêu nhất.

(*) Tào tặc: mình nghĩ chắc ý chỉ so sánh như được Tào Tháo yêu thương, sủng ái nhất. ( bạn nào ở đây hiểu biết có để lại bình luận nha! ^-^)

Dương Thắng cũng có chút động tâm, nhưng vừa nghĩ tới thỉnh cầu của Trương Tùng trước khi chết, lại bỏ đi ý nghĩ này.

Hắn là người có điểm dừng!

"Là nô gia lỗ mãng rồi!"

Lưu thị sắc mặt trắng bệch, tê liệt ngồi huỵch xuống ghế ngồi, ẩn ẩn lộ ra một tia tuyệt vọng.

Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của nàng, Dương Thắng nhướng mày.

Hắn có thời gian vô hạn, thế nhưng không muốn hao phí tinh lực vào những việc lông gà vỏ tỏi(*) này.

(*) Lông gà vỏ tỏi: ở đây chỉ những việc tầm thường, thành ngữ chỉ những vật nhẹ và dễ bay.

"Phu nhân vẫn là nên đưa ra quyết định đúng đắn..."

Sờ vào túi trữ vật bên hông, một tấm ngọc bài xuất hiện trong tay, Dương Thắng mở miệng giải thích:

"Đây là linh khí phù bài của ta, ngươi hoặc là hậu nhân ngươi nếu tương lai gặp phải khó khăn, hãy đem nó bóp nát, về sau ta tự sẽ có cảm ứng!"

"Đa tạ tiên trưởng!" Lưu thị nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức vui mừng, nhanh chóng đứng dậy tiếp nhận, tựa coi như bảo bối bỏ vào bên trong ngực.

Nàng sợ Dương Thắng lại đổi ý.

Nhưng có tấm ngọc bài này, rất nhiều chuyện liền sẽ trở nên không giống.

"Việc đã đến nước này, ta sẽ không quấy rầy nữa!"

Dứt lời, Dương Thắng quay người rời đi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!