Mười khối linh thạch, vì Lưu thị hoặc là con cháu đời sau xuất thủ một lần, hắn cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
"Oa ~ tiên nhân! Ta nhìn thấy tiên nhân!"
Triệu hồi phi kiếm, dưới tiếng kinh hô của đám phàm nhân trong thành, Dương Thắng ngự kiếm phá không mà đi.
"Nương, ta cũng muốn tu tiên!"
Trong Trương phủ, nhìn qua phương vị Dương Thắng vừa rời đi, Trương Trăn đầy rẫy mơ ước.
"Ai - đứa nhỏ ngốc, ngươi quên cha ngươi đã nói gì rồi?"
Lưu thị sờ lên cái đầu nhỏ của nàng, với vẻ mặt ôn nhu.
Nàng đồng dạng cũng nhìn về phương hướng Dương Thắng rời đi, ngôn ngữ cực kỳ hâm mộ nói:
"Không có linh căn, liền không cách nào tu tiên!"
. . .
"Ma Vân Tử, ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi vì sao muốn đuổi tận giết tuyệt?"
Vừa bước vào khu vực của Thường Thanh sơn mạch, đột nhiên, một đạo thanh âm gầm thét ở phía trước truyền đến.
"Hử?"
Nghe thấy âm thanh, Dương Thắng nhanh chóng hạ xuống, trốn đằng sau một khối đá lớn, thò đầu ra.
Phía trước, hai đạo quang ảnh dây dưa lẫn nhau, một đen một xanh đang cùng nhau chém giết.
Thân ảnh màu đen rõ ràng cao hơn một bậc, đè ép bóng người màu xanh.
"Túi trữ vật của ngươi không tệ, đã được bản tọa coi trọng!"
Bóng người màu đen cười "khặc khặc" không ngừng, ra tay biến ảo khôn lường, từng đoàn từng đoàn hắc sắc ma khí bao phủ phương vị đối phương.
"Chờ một chút! Không phải chỉ là túi trữ vật thôi sao, ta cho ngươi!"
Đối mặt với sát chiêu mạnh mẽ của Ma Vân Tử, bóng người màu xanh rất nhanh liền bị đánh đến thổ huyết, liền gấp giọng hô to.
"Nếu vừa rồi ngươi ngoan ngoãn dâng lên, ta còn có thể cân nhắc thả ngươi một mạng! Hiện tại thì... Khặc khặc!"
Cười gằn(*), Ma Vân Tử đánh ra một đạo ánh sáng màu đen thô to như thùng nước, trong chớp mắt tới gần bóng người màu xanh.
"A!"
Bóng người màu xang liền ngăn cản không nổi, giữa tiếng kêu gào thét thê thảm, lồng ngực bị xuyên thủng, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
(*) (mỉm cười một cách hung ác)
"Chỉ là sâu kiến Luyện Khí tầng năm cũng dám phản kháng, không biết tự lượng sức mình!"
Cất kỹ túi trữ vật, Ma Vân Tử một mặt khinh thường.
Rút lui!
Thấy vậy, Dương Thắng núp sau tảng đá, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Giết người đoạt bảo, tại Tu Chân giới tàn khốc này cũng không hiếm thấy.
Hắn rón rén xê dịch thân hình, đang muốn lặng lẽ rời đi.
"Ai núp ở chỗ đó? Cút ra đây!"
Ma Vân Tử đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía vị trí tảng đá lớn.
Không xong!
Đối mặt với đôi con ngươi màu tím yêu dị của Ma Vân Tử, Dương Thắng ngừng lại thân hình, trong lòng trầm xuống.
Ma Vân Tử một tà tu xú danh(*) ở Thường Thanh sơn mạch, chuyên đi làm việc giết người đoạt bảo.
(*) xú danh: tiếng sấu, có danh tiếng không tốt.
Tuy nhiên, người này cũng rất thông minh, chưa bao giờ ra tay với các tu sĩ có bối cảnh, nên từ trước đến nay không có tu sĩ cao cấp nào xuất thủ thu thập hắn.
Làm sao bây giờ?
Dương Thắng suy nghĩ như chớp.
Hắn cùng Ma Vân Tử tu vi quá chênh lệch, chạy khẳng định là không thể thực hiện được, ngược lại còn chọc giận đối phương.
"Hử? Một sâu kiến Luyện Khí tầng hai?"
Ngay tại thời điểm hắn suy nghĩ đối sách, Ma Vân Tử đã đi tới phía trên tảng đá lớn, quan sát Dương Thắng.
"Ngay cả pháp khí cấp thấp nhất đều không có, thật kém cỏi!"
Quét mắt thấy Dương Thắng đang khống chế một thanh phi kiếm phổ thông, thuộc về một nhóm hàng vỉa hè, giá chỉ một khối linh thạch.
Ma Vân Tử một vẻ đầy rẫy xem thường.
Phi kiếm phổ thông kia, ngoại trừ khả năng ngự kiếm phi hành, thì không có bất kỳ công năng phụ trợ chiến đấu nào khác.
Nói rồi, Ma Vân Tử biến thành một đạo khói đen bay về phương xa, không hề quay đầu lại.
"Hô..."
Chờ khi Ma Vân Tử đi xa, Dương Thắng lúc này mới thở ra một hơi, toàn thân trầm tĩnh lại, trông như vừa mới sống sót sau thảm họa.
Hắn lau khô mồ hôi lạnh trên trán, vô cùng tự hào nói:
"May mà ta đây đủ nghèo!"
Hắn làm người hai đời, cũng nghèo hai đời. Một khắc vừa rồi, Dương Thắng vẫn là lần đầu thấy an tâm với cảnh nghèo khó như vậy!
"Vừa ra ngoài một chuyến, đều có thể gặp được tà tu giết người đoạt bảo, thế giới này thật quá nguy hiểm!"
Trở lại động phủ, sắc mặt Dương Thắng tràn đầy vẻ ngưng trọng, tự lẩm bẩm:
"Ta muốn cẩu đến Hóa Thần kỳ mới tái xuất quan!"
Như vừa rồi, tao ngộ sự tình của Ma Vân Tử, hắn nguyện không muốn đối mặt một lần nào nữa.
Quyết định bế quan trong thời gian dài, Dương Thắng trực tiếp dùng đá lớn đem lối vào động phủ chặn lại, chất đầy cỏ dại lên, tạo cho người ta một loại cảm giác như đã bị hoang phế từ lâu.
"Từ nay trở đi, không phá Hóa Thần không xuất quan!"
Đợi khi mọi thứ chuẩn bị hoàn tất, hắn trở lại phòng bế quan, ngồi xuống bồ đoàn, tĩnh tâm ngưng thần, toàn lực tu luyện.
Mặc kệ bên ngoài thiên băng địa liệt như nào, không đến Hóa Thần kỳ, đánh chết Dương Thắng, hắn cũng không xuất quan!