Chương 17: Gặp nhau

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phong Nam Bắc

7.637 chữ

02-01-2024

Đợi đến lúc mười hai rưỡi, Tô Bạch xét vé đi và ga, đeo cặp sách cho có rồi vượt qua trạm kiểm soát.

Sau khi ngồi lên xe, thì hắn nhìn thấy trên xe đa phần đều là người già, rất nhiều người đều mang theo gà vịt các loại rau quả, khiến cho ô tô tràn ngập một cỗ mùi vị quái dị.

Người trên xe rất nhiều mọi người đều quen biết nhau, nói một vài tiếng địa phương mà Tô Bạch nghe không hiểu.

Tô Bạch đã tìm chỗ để nằm, cũng chính trong bầu không khí như này, ngủ thiếp đi.

Lúc chờ khoảng hai tiếng đồng hồ, ô tô đã đến làng Đường Chánh, Tô Bạch từ trên xe đi xuống.

Làng Đường Chánh hiện ra vô cùng đơn sơ, chỉ có mấy dãy nhà thấp bé lùn tẹt.

Đã đến đây, Tô Bạch lần theo ký ức của Chu Oánh Oánh, người trong nhà ở vùng lân cận hắn hỏi một chút có người lái máy kéo vào trong núi hay không.

Nhưng mà, điều làm cho hắn thất vọng chính là, không có một chiếc xe muốn đi tới làng Xuyên Trạch.

khoác ba lô lên, Tô Bạch đã mua một cái bật lửa duy nhất và một chút đồ ăn ở trong cửa hàng ở vùng lân cận, thì tìm đến đường núi đi thẳng tới thôn Xuyên Trạch, dọc theo nó đi lên.

Sau khi vào núi, Tô Bạch đi trên đường núi hoang vu, trong lòng cũng cảm giác có chút mới mẻ.

Nhưng mà thời gian hơn nửa ngày ngắn ngủi, thì hắn từ nội thành phồn vinh, đã vào trong cái vùng núi hẻo lánh không gặp được người này.

Điều này khiến hắn cảm giác, bản thân trong bất tri bất giác, chuyện của chính mình, đã có thể tự mình làm chủ rồi.

Hắn, đã sắp trở thành một người trưởng thành rồi.

Khẽ lắc cái đầu, Tô Bạch tiếp tục bước đi.

Lúc bước đi, hắn cũng hết sức cảnh giác đối với âm thanh xung quanh.

Khi hắn ở làng Đường Chánh hỏi thăm có người vào thôn Xuyên Trạch hay không, có người nói cho hắn biết, gần đây thôn Xuyên Trạch bị lợn rừng quậy phá, khiến cho hắn cẩn thận một chút.

Đây cũng là nguyên nhân trong thôn tại sao không có người lên núi.

Người đang dã ngoại gặp phải lợn rừng, thật sự là quá nguy hiểm rồi.

Tô Bạch nghĩ đến đây, thì dừng bước, ngồi xổm người xuống, từ trong ba lô của mình lấy ra một cái búa nhổ đinh.

Thanh hung khí từng giết hắn này, nhỏ, uy lực lớn, thuận tiện mang theo.

Cho nên, Tô Bạch đã mang theo chiếc búa nhổ đinh này.

Sau đó, hắn đã đặt búa nhổ đinh ở vị trí thuận tay có thể nắm được, xong tiếp tục đi xuyên vào trong núi.

Mặc dù nói, cái búa nhổ đinh này rất khó tạo nên tổn thương gì đối với lợn rừng, nhưng cũng có chút ít còn hơn không.

Bởi vì có trong ký ức của Chu Oánh Oánh, có đôi khi Tô Bạch cũng sẽ không men theo đường lớn để đi về phía trước.

Có đôi khi cũng sẽ đi con đường nhỏ bên đường, đi tắt leo núi.

Đây là đường đi mà người thôn quê nơi đây mới biết được, bình thường người ngoài cũng không biết, đại khái có thể rút ngắn lộ trình từ một đến hai tiếng đồng hồ.

Chỉ là loại đường này không hề dễ đi, Tô Bạch dọc theo con đường này đã gặp được rất nhiều sâu róm dài bằng bàn tay.

Cũng có một vài côn trùng nhả tơ, lơ lửng giữa không trung.

Không cẩn thận, đám côn trùng này đều sẽ rơi vào người, một vài người trong thành phố ở đây, sợ là bị dọa cũng sẽ ngất đi.

Ở đây Tô Bạch đi dạo mặc dù có chút run rẩy, nhưng bởi vì tâm trí tương đối cứng cỏi, nên cũng không sợ hãi.

“Ầm ầm...”

Cũng chính là khi Tô Bạch đã đi ước chừng một nửa chặng đường, trên trời đột nhiên đổ xuống một trận mưa lớn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, thì hắn lập tức từ trong ba lô lấy ra ô che mưa.

Tiếp theo, hắn lại cởi giày của mình ra, gói kỹ bằng túi nhựa, rồi nhét vào trong ba lô.

Sau khi làm xong những việc này, Tô Bạch vấn ống quần lên, tiếp tục bước đi trong núi

Nhưng con đường về sau, thì khó đi hơn nhiều so với trước đó.

Không chỉ là bởi vì Tô Bạch phải chú ý những viên đá sắc nhọn dưới chân, hơn nữa hắn phải chú ý việc sạt lở đất.

Trên đường đi cẩn thận từng li từng tí, đường mòn cũng không đi nổi, hao tốn nhiều thời gian hơn so với trước đó.

“Vù vù vù...” Cũng chính là lúc này, một trận âm thanh động cơ từ phía sau truyền đến.

Tô Bạch sửng sốt một chút, đứng im tại chỗ.

Tiếp đó một chiếc xe Jeep từ chỗ cua quẹo lái ra.

Nhìn thấy xe này, Tô Bạch tạm ngừng lại, liền vươn tay, muốn ngăn chiếc xe.

Nhưng cũng chính là lúc này,

Xe Jeep đột nhiên gia tăng tốc độ, lái thẳng qua phía bên cạnh của Tô Bạch.

Tốc độ này vô cùng nhanh, Tô Bạch ngay cả thời gian chào hỏi đều không có, thì đã bị ném ra đằng sau, thậm chí quần còn bị nước bùn bắn tung tóe.

“Ách...”

Tô Bạch nhìn xem bóng lưng của xe Jeep, há to miệng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, lau sạch một chút nước bùn ở trên người, rồi tiếp theo men theo trong núi đi lên phía trước.

Đối với chiếc xe Jeep này không hợp mình, hắn cũng không có suy nghĩ oán trách gì hết, dù sao hợp với mình hay không, là lựa chọn của người khác.

Nhưng mà, điều khiến cho hắn bất đắc dĩ chính là, người đó lái xe nhanh như vậy, đều bắn bùn tung tóe lên người mình, có phần quá không có tố chất rồi.

Sau đó, lại có một chiếc xe Jeep từ phía sau lái tới.

Tô Bạch nhìn thoáng qua, thì đã đi tới ven đường, chờ chiếc xe này lái đến.

Nhưng mà, điều khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là, xe Jeep vậy mà dừng lại ở trước mặt hắn.

“Tiểu huynh đệ, lên núi sao?” Cửa sổ xe kéo xuống, một cậu thanh niên cười hỏi hắn.

Tô Bạch đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không, tự ta đi lên.”

Nói xong, thì hắn tiếp tục dọc theo đường núi bước đi.

Hắn vừa mới quan sát qua, trên xe tổng cộng có ba người, hai người đàn ông, một người phụ nữ.

Cộng thêm một nam một nữ trên chiếc xe trước đó, chính là năm người.

Ngừơi nhiều như vậy, Tô Bạch còn không biết lai lịch của bọn họ, tất nhiên không thể đi cùng với bọn họ.

Nếu không phải là phần tử ngoài vòng luật pháp, vậy thì nguy hiểm rồi.

Hơn nữa, vừa rồi người thanh niên đó... Nói như thế nào nhỉ? Dám dấp trông khá xấu.

Trên mặt toàn là mụn cơm, dáng dấp rất xấu, không giống như người tốt gì hết.

“Ngươi nhìn ngươi, ngươi đều dọa sợ tới người khác rồi.” Xe Jeep tiếp tục lái đi, cửa sổ cả trước và sau của xe cũng đã mở ra, một người đàn ông trung niên cười một tiếng, xuất ra một bản giấy chứng nhận cho Tô Bạch nhìn và nói: “Chúng ta là đồn cảnh sát, ngươi không cần lo lắng bọn ta là người xấu, yên tâm lên xem đi.”

Tô Bạch quay đầu, nhìn về phía giấy chứng nhận kia, phát hiện thực sự là giấy chứng nhận của đồn cảnh sát.

Thứ này lúc trước hắn đã từng thấy ở nơi của Triệu Không Thanh.

Hơn nữa, trên giấy chứng nhận của người này, có vết tích rõ ràng đã dùng qua, không giống như là giả.

Dù sao thông thường mà nói, giấy chứng nhận giả, dùng đều sẽ tương đối ít, có vẻ rất mới.

“Vậy làm phiền mọi người rồi.” Tô Bạch gật đầu, vẻ mặt cảm kích trên gương mặt, sau khi cụp ô lại, thì đi vào trong xe.

“Ai ya, ngươi nói người xấu thì không có nhân quyền sao? Làm sao ta bắt chuyện thì không lên xe vậy.” Sau khi hắn vào bên trong xe, người thanh niên ngồi ở ghế lái phàn nàn một tiếng, tiếp tục lái xe.

“Ha ha, ta nhớ lần trước khi ngươi soi gương, chính mình cũng đã môn mửa.” Người trung niên nghe vậy, không khỏi chế nhạo nói.

“Ta đâu có?! Ngươi chớ nói nhảm nhí!” Nghe thấy lời nói của hắn, người thanh niên lập tức bắt đầu tức giận.

“Trịnh Vũ, nghiêm túc lái xe.” Cũng chính là lúc này, vị trí ghế lái phụ truyền đến một giọng nữ.

“Vâng, đội trưởng, ta đây sẽ nghiêm túc lái xe.” Trịnh Vũ nghe thấy lời nói này, sự tức giận tren mặt lập tức bị quét sạch sành sanh, nghiêm túc lái xe.

Người đàn ông trung niên ở một bên cũng đã yên tĩnh trở lại.

Tô Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn về phía vị trí kế bên tài xế, trong lòng bất thình lình.

Người đang ngồi ở ghế phụ lái, là một thiếu nữ tuổi trẻ, trông lớn giống như hắn.

Liên tưởng đến giấy chứng nhận cảnh sát mà trung niên nam tử kia xuất ra, thì trong lòng của hắn sinh ra tâm tình bất an.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!