Chương 165: Thử da

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phong Nam Bắc

7.019 chữ

02-01-2024

“Ừm” Thu Diệp ngơ ngác một lúc rồi lại đưa tay ra, tiếp tục nhỏ máu.

Theo từng giọt máu chảy vào, tay của Tô Bạch khe khẽ rung lên, dược liệu bên trong ống nghiệm trên tay cũng dần dần hoà tan.

Tiếp theo, hắn đặt ngón tay lên trên ống nghiệm, Ma Thiết dưới cổ tay kéo dài ra biến thành một con dao nhỏ sau đó khía một chút vào ngón tay.

Một giọt máu rơi vào trong ống nghiệm.

Lúc sau, trong ống nghiệm xuất hiện từng luồng sáng .

Ngay sau đó, Tô Bạch lại bắt đầu dùng kim tiêm hút hết nước thuốc từ trong ống nghiệm.

“Sẵn sàng rồi chứ?” Hắn nhìn Thu Diệp và hỏi.

“Ông chủ, đây là… cái gì?” Thu Diệp nhìn nước thuốc toả ra ánh sáng nhàn nhạt, nuốt một ngụm nước bọt.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chuyện kì dị như vậy.

Loại thảo dược này vậy mà lại phát sáng được?

“Ngươi còn nhớ câu hỏi mà ta hỏi ngươi khi trước không? Chẳng phải lúc đó ta hỏi ngươi rằng có muốn có được siêu năng lực hay không? Giờ ta hỏi lại lần nữa.” Tô Bạch nhìn Thu Diệp, lại hỏi: “Ngươi có muốn sở hữu loại sức mạnh này không?”

Nghe hắn nói vậy, Thu Diệp bỗng giật mình.

Hắn không ngờ, những lời mà trước đó ông chủ nói lại là thật.

Ngay sau đó, hắn gật đầu thật mạnh, nói: “Ta muốn.”

Vào giây phút này, Thu Diệp cũng chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.

Có lẽ ông chủ thường xuyên đi ra ngoài chính là để trừ gian diệt ác.

Là học trò của đối phương, hắn tuyệt đối không thể làm vướng chân được.

Vả lại, hắn vô cùng tin tưởng Tô Bạch.

Trước đây, nếu không phải nhờ vào câu nói của ông chủ, có lẽ hắn đã chết đói nơi đầu đường xó chợ rồi.

Ông chủ chắc chắn sẽ không làm hại mình!

Tô Bạch khẽ cười, sau đó trói cổ tay Thu Diệp lại bằng dây thun, rồi tiêm nước thuốc vào bên trong tĩnh mạch của Thu Diệp.

“A…” Nước thuốc được tiêm vào, Thu Diệp kêu lên một tiếng đầy đau đớn, cơ bắp toàn thân cũng bắt đầu căng cứng.

Nhưng hắn vẫn im lặng không nói một lời, sắc mặt vô cùng kiên định.

Điều này làm Tô Bạch có chút kinh ngạc.

Mặc dù lần tiêm thuốc này, là chuỗi nước thuốc linh năng bản giản lược, được xem như thử da.

Nhưng Thu Diệp có thể chịu đựng dễ dàng như vậy, vẫn là nằm ngoài dự tính của hắn.

Lúc này đây, Tô Bạch mới đột nhiên phát giác mình dường như vẫn hơi coi thường ý chí của Thu Diệp.

Mặc dù để mà nói thì ý chí của Thu Diệp vẫn thua kém Triệu Không Thanh một xíu, nhưng tuyệt đối mạnh hơn

Nghĩ đến đây, Tô Bạch cũng không rề rà nữa, tiêm nốt số nước thuốc còn lại vào trong tĩnh mạch Thu Diệp.

“Thấy như nào? Có đau không?” Tô Bạch rút ống chích ra, nhìn Thu Diệp dò hỏi

Thu Diệp lau mồ hôi trên trán, lắc đầu đáp: “Đau lắm, nhưng vẫn ổn. Lúc trước khi cha đánh ta, toàn đợi lúc tắm rửa mà ra tay, cái đau đớn khi bị gậy trúc nện vào người còn đau hơn như này nhiều.”

Nói tới đây, hắn rơi vào hồi ức, rồi gãi đầu một cái, cười một cách cay đắng nói: “Lúc đó, ta khóc lóc kêu đau, cha ta quát không được khóc, rồi tiếp tục đánh. Sau này ta không khóc nữa, cha lại nói ta ương bướng, và lại đánh. Dù ta có làm gì đi chăng nữa thì trong mắt ông ta vẫn cứ là sai.

Khi đó ta không biết vì cớ gì như vậy, cho đến khi ta nhìn thấy nụ cười lộ ra dưới những trận đòn roi của ông ta thì ta mới hiểu.”

Nghe những lời bộc bạch của hắn, Tô Bạch im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy ngươi có hận cha ngươi không?”

“Đã từng”. Thu Diệp gật đầu, sau đó ngừng lại một chút rồi cười cay đắng nói tiếp: “Nhưng hận thì có tác dụng gì chứ, ông ấy là cha ta, ta cũng là máu mủ ruột rà của ông ấy.”

Nghe đến chỗ này, Tô Bạch lắc đầu.

Nếu đổi lại là hắn thì đã sớm trở mặt từ lâu rồi.

“Nhưng ông chủ à, ta đã quyết định từ nay về sau vạch rõ giới hạn với hắn.” Vào chính lúc này Thu Diệp đột nhiên nói.

“Tại sao?” Tô Bạch hơi thắc mắc

Thu Diệp khẽ thở dài nói: “Bởi vì ta không nợ hắn cái gì cả, trước đây hắn nuôi dưỡng ta, ta đã giặt giũ, nấu cơm, làm việc nhà để báo đáp. Còn ơn sinh dục là do mẹ ta ban cho, chả liên quan gì đến hắn cả.”

Sau này ta cho hắn chút tiền dưỡng lão cũng coi như tận tâm tận hiếu rồi.”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, hỏi: “Ổng chủ, liệu rằng ngươi có cảm thấy ta bất hiếu hay không?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Tô Bạch vỗ vỗ vai Thu Diệp nói: “Ta thấy ngươi làm đúng lắm.”

“Nhưng có lúc ta cũng hơi ngỗ nghịch với cha, bà con họ hàng liền trách ta là đứa bất hiếu.”

Thu Diệp có chút chần chừ nói.

Nghe thấy vậy sắc mặt Tô Bạch sựng một lúc rồi lại nói: “Bởi vì do ngươi yếu đuối nên mới không dám hó hé gì trước mặt bọn họ. Ngươi phải không ngừng vươn lên, không cần quan tâm đến những lời xàm ngôn nhảm nhí đấy làm gì cả. Chỉ cần ngươi đứng đứng trên mọi góc độ phương diện phân tích lập luận, ngươi cho rằng bản thân mình làm đúng, thì hãy cứ vững tin vào điều đó.”

Nói tới đây, hắn lại cười rồi nói: “Câu sau cùng chính là trước đây cha nói với ta đấy.”

Thực ra ban đầu Tô Bạch không biết tại sao cha lại nói mình những lời như này.

Mãi cho đến khi hắn biết những việc liên quan đến bản thân từ trong trí nhớ của Khúc Du Dương thì đã hiểu ra vì sao lúc trước cha lại nói vậy với hắn.

Trước đây cha mẹ vì hắn mà cắt đứt liên lạc với người thân. Để nuôi hắn lớn khôn chắc chắn họ đã phải gánh chịu rất nhiều áp lực.

Cũng vì ở trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ mới càng bền lòng vững tin, giữ vững ý chí đồng thời dạy dỗ hắn kế thừa phẩm hạnh này.

“Cảm ơn ông chủ” Thu Diệp nửa hiểu nửa lơ mơ gật gù

“Tốt lắm, trong khoảng thời gian này, ngươi hãy kiểm tra năng lực của mình một chút đã.” Tô Bạch cười nói, rồi mang ống nghiệm và các dụng cụ trên bàn đi tẩy rửa, “À mà, ngươi không được nói cho ngươi khác biết ngươi có năng lực đặc biệt, không thì rắc rối lắm đấy.”

“Vâng thưa ông chủ” Thu Diệp gật đầu, rồi thu dọn với Tô Bạch.

Tô Bạch tìm một cái chậu để đổ vào, mang ra chỗ rửa rau, rồi bắt đầu rửa ráy, cùng lúc đó nói với Thu Diệp đang ngồi ngay cạnh: “À phải rồi, đợi ta trở về, lại pha một lần thuốc nữa cho ngươi, dạo này ngươi cứ tập luyện nhiều vào để chuần bị cho tốt.”

“Hở?” Thu Diệp nghe thế khẽ giật mình, “Nữa hả?”

“Ừ.” Tô Bạch gật đầu, xếp ống nghiệm lên giá, rồi nói: “Lần này cũng chỉ xem như thử thuốc thôi. Đợt thử thuốc sau này sẽ đau gấp mười, mười lăm lần đấy.”

Nói đến đây, hắn nhìn Thu Diệp và nói: “Nếu như ngươi thấy không chịu đựng nổi, có thể chọn bỏ cuộc.”

Thu Diệp nghe vậy, ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Ta quyết không bỏ cuộc, ta có thể chịu đựng được.”

Trông thấy biểu cảm nghiêm túc của hắn, Tô Bạch gật đầu cười: “Tốt lắm.”

Sau đó hắn cầm lấy ống nghiệm đã được rửa sạch sẽ, nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, dạo gần đây ngươi vất vả rồi.”

“Vâng thưa ông chủ.” Thu Diệp gật đầu rồi đi về phòng của mình.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Bạch sắp xếp ống nghiệm đã được rửa sạch xong xuôi rồi quay sang nhìn Tiểu Tội vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh mình dặn: “Chờ chút, ta đi làm chút đồ ăn cho ngươi.”

“Meo~” Tiểu Tội kêu một tiếng đầy hờn dỗi.

Tên chủ này cuối cùng cũng nhớ đến mình.

Tô Bạch mỉm cười, bước vào phòng chứa đồ, cắt một cái chân nhện từ chỗ đựng Nhện đỏ rồi đút cho Tiểu Tội.

Sau đó, hắn bế Tiểu Tội vào ổ mèo, tiếp tục thu xếp đồ đạc cá nhân.

Chuyến xa nhà lần này, đồ đạc cần phải mang theo nhiều hơn rất nhiều so với trước đây.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!