Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

/

Chương 166: Hoa tuyết quỷ dị!

Chương 166: Hoa tuyết quỷ dị!

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phong Nam Bắc

7.390 chữ

02-01-2024

Đêm khuya, Sở Hồng Nguyệt đứng ở trước ban công, trong điện thoại di động phát ra một giọng nói nữ tính.

“Đội trưởng Sở, ta là Tiểu Chu, ta đã tra xét dòng tài khoản của Tô Bạch, tiền của hắn rất bình thường. Khoảng thời gian trước, lúc linh năng bộc phát, hắn mở một khoản tài ở cấm địa, kiếm lời hơn một nghìn vạn.

Sau đó, hắn dùng hơn một nghìn vạn này, mở hai cửa hàng, một cái là cửa hàng thu mua linh năng dược liệu, một cái khác là cửa hàng hũ tro cốt. Tổng cộng tiêu tốn hơn ba trăm vạn.”

Nói đến đây, giọng Tiểu Chu dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà ở chỗ này, ta phát hiện ba dòng ghi chép gửi tiền vô cùng kỳ lạ, một người tên là Hà Xương, người thành phố Viên Minh tỉnh Đông Hải. Một người tên là Lâm Tông Diệu, người thành phố Thanh Sơn tỉnh Long.

Còn có một người cuối cùng, tên là Lưu Lão Căn, là người thôn Xuyên Trạch huyện Lâm Xuân thành phố Tây Đê tỉnh Tây Vũ...”

“Chờ đã... Người cuối cùng tên Lưu Lão Căn này là người thôn Xuyên Trạch?” Sở Hồng Nguyệt ngắt lời Tiểu Chu, xác nhận lại lần nữa.

“Đúng vậy.” Tiểu Chu trả lời.

Sở Hồng Nguyệt hơi nhíu mày, nói “Ngươi nói tiếp.”

“Ừ.” Tiểu Chu đáp một tiếng, “Trong số ba khoản gửi tiền này, Hà Xương và Lâm Tông Diệu, mỗi người gửi một trăm vạn nguyên. Ký tên lần lượt là Hà Nhã, Lâm Vũ Đông. Hai người này gửi tiền đồng thời, đồng thời ẩn các loại thông tin như địa chỉ gửi tiền.

Về phần Lưu Lão Căn, hắn dùng thân phận của bản thân gửi 9 vạn 7 ngàn nguyên.”

Nghe những lời Tiểu Chu nói, đôi mắt Sở Hồng Nguyệt hơi nhắm lại, sau đó mở mắt ra, đột nhiên nói “Ta nhớ, cha của Tô Bạch tên là Tô Ngọc Đông, phải không?”

Tiểu Chu dừng một chút, nói “Đúng vậy, cha của hắn tên Tô Ngọc Đông.”

“Tô Ngọc Đông, Lâm Vũ Đông...” Sở Hồng Nguyệt trầm tư, nói “Vậy ngươi giúp ta tìm một tấm ảnh của cha mẹ hắn, so sánh với Hà Nhã, Lâm Vũ Đông một chút!”

“Được! Xin chờ một lát, cần khoảng năm phút.” Tiểu Chu nói.

“Ừ.” Sở Hồng Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía xa.

Ở phía xa là vách tường cấm địa kiên cố, cùng với một khoảng rừng rậm đen kịt.

Bây giờ nàng đang ở trong trụ sở mới của Đồ Long Bộ.

Nói thật, đúng là nàng không muốn điều tra Tô Bạch, dù sao đối phương đã cứu chính mình.

Nhưng mà,

Làm quân nhân, đội trưởng của Đồ Long Bộ, nàng lại không thể không điều tra.

Dưới loại tình huống có thể đe dọa an toàn của quần chúng này, nàng tuyệt đối không thể có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.

Nếu không, đó chính là không chịu trách nhiệm đối với sự an toàn của dân chúng.

Đó là việc mà nàng tuyệt đối không thể làm được.

Sở Hồng Nguyệt sờ huy chương trước ngực mình, nghĩ tới thái độ có hơi lãnh đạm của Tô Bạch lúc gọi điện thoại với nàng trước đó, khẽ thở dài.

“Đội trưởng Sở!” Cũng chính lúc này, giọng của Tiểu Chu ở đầu kia điện thoại có hơi kích động, nói “Không sai, Hà Nhã và Lâm Vũ Đông là tên thật của cha mẹ Tô Bạch.”

“Ừ, tốt.” Sở Hồng Nguyệt thở phào một hơi, tiếp tục nói “Ngươi điều tra một chút xem tại sao cha mẹ của Tô Bạch phải mai danh ẩn tích, còn có đi tìm người hỏi thăm Lưu Lão Căn một chút, hỏi tại sao trước đó Tô Bạch lại gửi tiền cho hắn.”

“Rõ!” Tiểu Chu đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, một trận gió thổi tới, Sở Hồng Nguyệt cảm thấy trên người có hơi lạnh.

“Hồng Nguyệt, muộn như vậy rồi còn ở lại bên ngoài này làm gì.” Cũng chính lúc này, một giọng nói truyền đến.

Sở Hồng Nguyệt quay sang, nhìn thấy Lý Thanh Trúc đi tới.

“Thế nào, còn đang suy nghĩ chuyện của Tô Bạch sao?” Lý Thanh Trúc cười ôn hòa một tiếng với Sở Hồng Nguyệt, nói “Chuyện này, ngươi cũng đừng nghe Trịnh Vũ nói bừa, ngươi làm không sai, hôm nào ta sẽ để cho cảnh sát bố trí người tới khu H bắt hắn, khiến cho hắn ghi nhớ thật lâu.”

Nghe được lời này của nàng, Sở Hồng Nguyệt có hơi im lặng, nói “Chị Lý, Trịnh Vũ, hắn ưa thích dạo chơi ở bên trong, có sắc tâm không có sắc đảm, nếu như ngươi tìm cảnh sát sắp xếp người bắt hắn, đoán chừng hắn phải oan uổng chết mất.”

“Ai kêu hắn chọc Tiểu Hồng Nguyệt nhà ta tức giận chứ.” Lý Thanh Trúc cười hì hì, nói.

“Chị Lý...” Sở Hồng Nguyệt hơi tức giận.

“Được rồi, được rồi. Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, chúng ta đi vào nhà đi, gần đây quá lạnh rồi.” Lý Thanh Trúc kéo tay Sở Hồng Nguyệt, đi về hướng trong phòng.

Sở Hồng Nguyệt bất đắc dĩ bị kéo vào theo.

“Đúng rồi.” Chính lúc sắp sửa vào cửa, bước chân Lý Thanh Trúc ngừng lại, nàng xoay người, nhìn về phía Sở Hồng Nguyệt.

Lúc này, trên mặt nàng đã không còn vẻ cười đùa lúc trước, chân thành nói “Hồng Nguyệt, ngươi nhất định phải tin tưởng bản thân. Ban đầu sở dĩ ta không làm đội trưởng là vì ta biết ở phương diện công và tư, mãi mãi không theo kịp ngươi. Thế nên ngươi không nên hoài nghi chính mình. Ta sẽ vĩnh viễn ủng hộ ngươi.”

Nghe được lời này của Lý Thanh Trúc, Sở Hồng Nguyệt trầm lặng một chút, gật đầu, nói “Cảm ơn chị Lý.”

...

Học giả: “Theo Viện khoa học điều tra Liên Bang, ở bên ngoài cấm địa bắt đầu xuất hiện dược liệu linh năng, đây là biểu hiện cho thấy linh năng lại xuất hiện gia tăng lượng lớn.”

Phi Huyền: “Cảm ơn ông chủ! Tin tức này vô cùng hữu dụng đối với ta, ta phải đi kéo giá cao xuất hàng! Đoán chừng một đợt này có thể kiếm một vố lớn.”

Tiểu Chiếu: “+1.”

Lão Miêu: “??? Xuất hàng gì cơ? Kiếm một vố lớn gì cơ? Vố lớn đến bao nhiêu?”

Binh Nhân: “Cảm ơn.”

Kim cương: “Kết nối -- Gia Ngạo bạn thân của ngài, tứ sát ngay tại thung lũng vinh diệu, mau đến xem biểu hiện siêu thần của hắn!!!”

Kim cương: “Á đù, ta tứ sát!!! Vô địch!!!”

Tiểu Chiếu: “Có tin ta đánh ngươi không? Sau này đừng đăng cái này trong nhóm!”

Hoa tuyết: “Hu hu hu, Cận Thần nhà ta lại chết! Ta thật là khổ sở!”

Phi Huyền: “??? Sao ngươi thích một minh tinh nào là người đó chết?”

Tô Bạch nhìn thấy tin tức này, cũng nhíu mày.

Hắn cảm thấy, Hoa tuyết hơi kỳ lạ.

Lúc trước Hoa tuyết thích Phạm Kiệt, Phạm Kiệt đã chết.

Sao bây giờ thích Lâm Cận Thần, Lâm Cận Thần cũng chết?

Lúc này, Tô Bạch cũng không thể không nghĩ nhiều.

Hơn nữa, hắn nhạy bén nhận ra trong lời của Hoa tuyết có hơi bất thường.

Trong lời nói của nàng mang chữ “Lại”.

Chẳng lẽ ngoại trừ Phạm Kiệt và Lâm Cận Thần, còn có minh tinh khác mà nàng thích đã chết?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Bạch hơi nghiêm trọng, không phải cô bé này thích minh tinh nào, thì minh tinh đó sẽ phải chết chứ?

Năng lực này, không tránh khỏi có chút quá quỷ dị.

Hoa tuyết: “Ta cũng không biết. Hu hu hu...Ta thật là khổ sở...”

Phi Huyền: “Dù sao ngươi đừng yêu thích ta, ta đúng là khá sợ ngươi.”

Lão Miêu: “+1.”

Tiểu Chiếu: “+1.”

Học giả: “+1.”

Quản gia: “@Hoa tuyết, chỗ ta có tin tức nội bộ Lâm Cận Thần tử vong, tuyệt đối riêng tư, giá trị 2 điểm cống hiến!”

...

Tô Bạch hơi im lặng liếc nhìn tin của Quản gia, tên Quản gia kia, đúng thật là tiền gì cũng kiếm.

Sau đó, hắn lại lắc đầu, trong lòng đã quyết định, sau này cách xa Hoa tuyết này một chút.

Bây giờ hắn cũng hơi hối hận lúc trước đưa mân côi lưu ly bảy màu ra cho đối phương.

Nếu như đối phương nổi lên thiện cảm đối với hắn, vậy thì thật đúng là phiền phức.

Sau đó, Tô Bạch suy nghĩ một lúc, đánh chữ trên điện thoại.

Mặt Thú: “@Phi Huyền, ta cần một nhóm dược liệu, ngươi giúp đỡ bảo Quản gia gửi tới đây một chút. Thứ ta muốn tương đối nhiều, không biết chỗ ngươi có không.”

Phi Huyền: “Người anh em, không thành vấn đề! Muốn cái gì cứ việc nói.”

Mặt Thú: “Được, ta muốn cỏ vảy cá năm màu, nấm vũ hoa, cỏ lam tâm...”

Tô Bạch tìm được danh sách lúc trước chính mình liệt kê ra, gửi đi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!