Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

/

Chương 162: Chuyển sinh cấp Xà

Chương 162: Chuyển sinh cấp Xà

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phong Nam Bắc

7.472 chữ

02-01-2024

Đêm khuya, trong một căn phòng thuê sáng đèn.

Trên giường, một thiếu nữ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên vầng trán rịn mồ hôi hột.

“Ta… đây là… sắp chết rồi sao…” Sức sống trong ánh mắt Triệu Minh San dần dần tan rã.

Lúc này, nàng toàn thân bất lực, chỗ nào cũng đau đớn, liên tục phá hủy nàng.

Nàng muốn kêu lên thành tiếng, nhưng nhớ đến trong căn phòng này chỉ có một mình nàng.

Dù nàng có gọi cũng không có ai đến giúp nàng.

“A…” Nàng đau đớn cuộn tròn người lại, móng ngón tay bấu lên giường, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Sau đó bởi vì đầu móng tay nàng dùng quá sức nên bắt đầu tê cứng, máu chảy ra ra từ đầu móng tay, nhuộm đỏ cả ga giường.

“Ta… không muốn chết…” Lúc này Triệu Minh San dường như đang nhớ về cái gì đó, ánh mắt rời rạc dần xuất hiện sức sống.

“Ta! Ta không thể! Chết!” Giọng nàng khàn khàn, lặp lại lần nữa.

Sau đó, từng luồng sáng xuất hiện trong không khí quanh người nàng.

Những luồng sáng này vô cùng nhỏ bé, tản ra ánh sáng nhạt

“Ta không thể chết!” Triệu Minh San ngẩng đầu, cắn răng thốt ra lần nữa.

Mà lần này, giọng nói của nàng đã vô cùng kiên định.

Ngay khi giọng nàng vừa dứt, luồng sáng quanh người nàng hóa thành một vòng quang ảnh, dung nhập vào trong cơ thể nàng.

Ngay sau đó, Triệu Minh San ngã xuống giường, ngất đi.

Trong một gian phòng ở xa, một người đàn ông mặc áo đen lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.

“Bộ trưởng, căn cứ vào dao động linh năng, Triệu Minh San đã thức tỉnh hoàn tất. Căn cứ vào dự đoán trường lực linh năng, cấp độ thức tỉnh của nàng ta có thể sẽ tương đối cao.”

“Được, khi trở về ngươi đưa nàng vào trung tâm huấn luyện người thức tỉnh của Đồ Long Bộ đi.” Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp.

“Vâng, bộ trưởng.” Người áo đen đáp lời.

“Ngươi không có ý định để nàng biết là ngươi đang giúp nàng ấy sao?” Chợ số 76, trong điện thoại Tô Bạch truyền đến giọng của Quản gia.

Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Tô Bạch im lặng một lúc, rồi nói: “Không cần thiết.”

Nguy hiểm mà hắn phải đối mặt trong tương lai, nhất định còn mạnh hơn kẻ thù của mấy người Triệu Không Thành nhiều.

Vì vậy không cần phải như thế, hắn không muốn liên lụy đến bạn bè của mình.

Sau đó, Tô Bạch ngắt điện thoại, hắn sờ vào tay của mình, bên trên hiện lên một lớp vỏ rỗng màu trắng.

Tiếp đến, hắn nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, hắn dùng cảm giác dã thú, có thể cảm nhận rõ ràng được ở gần đây có hai người đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Đối với việc này, Tô Bạch cũng không thèm để ý.

Hắn đã để Quản gia chuẩn bị thân phận liên quan đến Đồ Long Bộ cho mình.

Thân phận là nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu Đồ Long Bộ, người chế thuốc cấp thấp.

Đương nhiên, Tô Bạch không thể nào nói thẳng với đám người Sở Hồng Nguyệt.

Bởi vì như thế quá tận sức, trái lại sẽ gây nên hoài nghi.

Người chính là như thế, người khác đưa sẵn đáp án đến, bọn họ sẽ cảm thấy trong đó chắc hẳn có mờ ám.

Nhưng đối với đáp án mà bọn họ phỏng đoán, điều tra ra được lại tin tưởng, không mảy may nghi ngờ.

Loại chuyện thế này, chỉ cần chậm rãi dẫn dắt là được.

Tiếp đó, Tô Bạch đi vào trong nhà, kéo lớp da vỏ rỗng trên tay xuống, để vào một cái ngăn kéo.

Lúc này, bên trong ngăn kéo chứa đầy đống da màu trắng.

Tô Bạch nhìn xem đống da này, chân mày cau lại.

Gần đây, hắn vẫn đang trong quá trình lột xác. Đây là dấu hiệu thăng cấp của cấp Xà.

Cũng chính bởi vì nó, tâm trạng của hắn càng dễ bị chọc giận hơn người bình thường.

Tô Bạch nhìn về phía cánh tay trái của mình, quan tài hoàng kim bên trên đó đang chậm rãi chìm xuống, dường như đang muốn hợp lại thành một với cơ thể hắn.

Trước đây, chiếc quan tài hoàng kim này vẫn luôn nằm trên cánh tay hắn, như có như không tồn tại.

Nhưng gần đây, từ sau khi hắn sắp trở thành cấp Xà thì chiếc quan tài hoàng kim bắt đầu tương dung với hắn.

Hiện giờ, Tô Bạch mới tính là hiểu rõ cái gì gọi là cấp Xà.

Đến cấp xà, chỉ cần chiếc quan tài hoàng kim tương dung với hắn thì hắn cũng sẽ trở nên giống như người khác, có thể hoàn thành quá trình chuyển sinh.

Thật ra trước đây, khi Tô Bạch xem tư liệu, trên tư liệu có nói người sống lại cấp Xà chuyển sinh là chuyển sinh linh năng của bản thân, không phải chuyển sinh bản thể con người của người sống lại.

Mà bây giờ, khi hắn sắp trở thành người sống lại cấp Xà lại nhận rõ rằng những gì trên tài liệu kia đều sai hết!

Hoặc có thể nói là, không đúng hết hoàn toàn.

Chuyển sinh, thật ra là chuyển sinh ý thức của chính bản thân người sống lại.

Chỉ là vào lúc chuyển sinh, ý thức của bản thân bị xung đột với ý thức của người chuyển sinh, vì vậy mới có thể xuất hiện tình trạng thần trí hỗn loạn.

Nhưng chỉ cần ý chí của người sống lại mạnh mẽ, tiêu diệt ý chí của người chuyển sinh, tình huống thế kia sẽ không xảy ra.

Đây cũng là một loại thu hoạch. Tô Bạch nghĩ đến đây thì lắc đầu.

Mặc dù đây cũng được xem là một loại thu hoạch, nhưng hắn cũng không muốn thử.

Đương nhiên, trừ điều đó ra, tố chất ở các mặt khác của cơ thể Tô Bạch cũng nhất định được phát triển.

Nhưng… so với quan tài hoàng kim mà nói thì cũng không khả quan mấy.

Cũng đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tràn tiếng bước chân.

“Cốc cốc cốc…” Đúng vào lúc này, Tô Bạch đột nhiên nghe thấy gõ cửa dồn dập.

Tô Bạch giật nảy mình, cảm giác dã thú tràn ra ngoài cửa, lập tức cảm nhận được một bà cụ đang đứng ở ngoài cửa.

Cảm nhận được là một bà cụ, chân máy hắn hơi cau lại.

Hắn có quen biết bà cụ này, là hàng xóm lầu trên của hắn.

Là một người già sống một mình không có con cháu.

Hắn cũng thường hay nghe Thu Diệp nhắc đến, ông bạn già của bà cụ này mấy năm trước đã mất rồi, con gái vẫn luôn ở bên ngoài.

Về chuyện này, thật ra trước đây Tô Bạch còn cảm thấy kỳ lạ.

Thành phố số 76 là một thành phố chủ yếu phục vụ cho người hái thuốc.

Người ở nơi này, bình thường chủ yếu toàn là người trẻ tuổi, bởi vì người trẻ muốn xông pha lăn lộn ở nơi này.

Còn người già như bà cụ đây thì lại vô cùng hiếm.

Nhưng sau này, Tô Bạch cũng không phát hiện ra bà ấy có điều chi khác thường, nên cũng không để trong lòng nữa.

“Cốc cốc cốc…” Cũng đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

Tô Bạch thấy thế, đầu tiên gửi cho Quản gia một tin nhắn, tiếp đến mới đi đến trước cửa, mở cửa ra.

“Xin chào.”

Bà cụ rõ ràng là một người vô cùng thích sạch sẽ, áo len, áo ngoài trên người đều vô cùng sạch sẽ, mái tóc bạc cũng được dùng kẹp kẹp lên, trông gọn gàng tươm tất.

“Này chàng trai, ta là hàng xóm lầu trên của ngươi.” Thấy cửa được mở ra, bà cụ nở nụ cười, nói: “Ta xuống đây vì muốn nói với ngươi một chuyện, gần đây nơi này khá hỗn loạn, ngươi phải chú ý an toàn đấy.”

Người này dường như là một người hàng xóm vô cùng tốt bụng.

Nếu nói vậy, thời điểm bà cụ này xuất hiện lại không chỉ tình cờ như thế.

Hắn vừa mới bị đám người Sở Hồng Nguyệt hoài nghi, bà cụ này lại tìm đến tận cửa. Bảo người ta không thể không suy đoán xem trong này có mờ ám là không được.

“Cảm ơn ngươi, thưa cụ.” Tô Bạch khẽ gật đầu với bà cụ, nói.

“Không có gì, không có gì, chúng ta đều là hàng xóm cả.” Bà cụ khoát tay, nói tiếp: “Giúp đỡ nhau là việc nên làm.”

Nói đến đây, bà cụ dừng lại một lát, rồi lại hỏi: “Chàng trai, ta thấy ngươi cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi nhỉ, sao lại ở đây, không đi học sao?”

Thấy Tô Bạch không nói lời nào, bà cụ thở dài: “Cháu của ta ấy, trước đây khi đến tuổi như ngươi này, cũng không muốn đi học. Haizzz, sau này ấy à, phải chịu nhiều khổ cực.”

“Meo~” Cũng chính vào lúc đó, Tiểu Tội đột nhiên nhảy ra ngoài từ trong ổ mèo, đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào bà cụ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!