“Đây là mèo ngươi nuôi sao? Đáng yêu thật.” Bà cụ nhìn Tiểu Tội, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Tô Bạch nhìn bà cụ, trong lòng hơi trầm lặng, bản thân cũng không nói gì thêm, đối phương đã nói ra một đống lớn rồi.
Mà những câu hỏi đều là thông tin mà đám người Sở Hồng Nguyệt cần.
Bây giờ hắn đã xác định, bà cụ này chính là thành viên trong Đồ Long Bộ.
Chẳng qua vào lúc này, Tô Bạch cũng không có bất kỳ cảm xúc mất khống chế nào, trái lại còn cười nói: “Bà ạ, nếu không ngươi vào trong ngồi chơi một chút đi.”
Sau đó, hắn liền mở cửa rộng ra, mời bà cụ vào.
Bà cụ này, Tô Bạch biết đại khái là chuyện gì rồi.
Đối phương chắc hẳn là thành viên của Đồ Long Bộ, làm công việc gián điệp, tình báo.
Chắc là mấy người Sở Hồng Nguyệt tìm đến thăm dò hắn.
Lúc này, Tô Bạch cũng cảm thấy mạng lưới tình báo của Đồ Long Bộ khá lợi hại, một người hàng xóm của hắn lại chính là nhân viên tình báo của Đồ Long Bộ.
Chẳng qua khi ngẫm lại cũng có thể nghĩ ra được.
Nơi này là chợ số 76, mà nơi hắn đến ở lại nằm ở khu vực gần bệnh viện.
Là một trong những nơi ở gần với nơi vô cùng quan trọng của chợ số 76.
Có người của Đồ Long Bộ cũng là điều bình thường.
Chỉ là trùng hợp đối phương ở ngay lầu trên của hắn.
“Được, được.” Bà cụ nghe thế thì gật đầu, cười tiến vào.
Sau đó bà nhìn quanh nhà, cười hiền lành, nói: “Thằng nhóc này, cũng chịu khó dọn dẹp đấy, còn thích sạch sẽ hơn mấy cô con gái nữa.”
“À, là bạn của ta quét dọn.” Tô Bạch rót nước nóng từ trong bình nước nóng ra, thuận miệng trả lời.
Mà cũng đúng vào lúc này, đột nhiên hắn để ý thấy Tiểu Tội vẫn còn ở bên cạnh bà cụ kia.
Tô Bạch cau mày.
Tính tình Tiểu Tội khá kỳ quái, đối với hắn thì óc cảm giác thân mật tự nhiên, còn đối với những người khác thì sắc mặt không chút thay đổi.
Giống như với Thu Diệp vậy.
Rõ ràng chính là dáng vẻ của hoàng thượng, có kiểu gì cũng không thèm phản ứng lại Thu Diệp.
Dù Thu Diệp cho nó ăn, nó ăn xong là ném Thu Diệp sang bên.
Mà bây giờ, Tiểu Tội lại chủ động ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bạch sinh ra một chút dự cảm không rõ.
Bà cụ này… sắp chết rồi!
Bởi vì Tiểu Tội là một con mèo báo tử, có thể cảm nhận được dấu hiệu trước khi con người tử vong.
Mà cũng đúng vào lúc này, một tin nhắn được gửi đến điện thoại hắn.
Là một văn kiện mà Quản gia gửi đến, bên trong là thông tin liên quan đến bà cụ này.
Sau đó, Tô Bạch đọc lướt nhanh như gió hết đống thông tin này.
Tiếp đó hắn bưng nước, đi đến bên cạnh bà cụ: “Bà, mời uống trà.”
“Cảm ơn, cậu trai hiểu lễ nghĩa thật.” Bà cụ nhận ly nước, cười gật đầu, tiếp đến bà lấy làm tò mò hỏi: “Ngươi và bạn của ngươi ở nơi này cùng với nhau sao?”
“Vâng, đúng vậy. Bình thường hắn bận việc ở bên ngoài, ta thì ru rú trong nhà thế này.” Tô Bạch gật đầu, đáp.
Thông tin về bà cụ này, hắn đã xem xong rồi.
Đối phương là nhân viên tình báo của Đồ Long Bộ.
Sở dĩ bà ấy làm nhân viên tình báo là vì chồng của bà.
Chồng bà là thành viên của Đồ Long Bộ, vào bốn mươi năm trước đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ.
Sau này, bà làm theo dặn dò của chồng, gia nhập vào Đồ Long Bộ, trở thành một trong những nhân viên tình báo của Đồ Long Bộ.
Trong bốn mươi năm nay, dựa vào sự giúp đỡ của bà, căn cứ tình báo Đồ Long Bộ của nàng đã tìm ra mười người sống lại.
Mà việc khiến Tô Bạch im lặng không nói là vì bà cụ này và chồng bà ấy không có con gái.
Thật ra bà cụ từng mang thai, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân nên đứa bé đã bị sảy.
Sau này cũng không mang thai nữa.
Đối phương nhắc đến cháu mình, đó là giả.
Mà điều khiến trong lòng Tô Bạch cảm thấy hơi phức tạp chính là khoảng thời gian trước bà cụ này đã khám ra được bệnh ung thư gan, thời kỳ cuối.
Không sống được bao lâu nữa.
Có lẽ đây chính là động lực khiến đối phương dám trực tiếp tiếp xúc với người sống lại.
“Ồ, ngươi thích ru rú trong nhà để làm gì?” Bà cụ cười hỏi.
“Đọc sách ạ.” Tô Bạch trả lời.
“Đọc sách gì vậy?” Bà cụ hơi tò mò hỏi.
Tô Bạch dừng một chút, rồi nói: “Mấy loại sách y học như Lược sử dược vật, Đại thời đại cấm địa dược vật, Trọng bệnh chi vương.”
“Ồ? Ngươi hiểu rất rõ về những quyển sách này sao?” Bà cụ khá bất ngờ, sau đó hỏi: “Vậy ngươi có biết trong sách Trọng bệnh chi vương viết về cái gì không?”
“Về bệnh ung thư.” Tô Bạch đáp.
“Xem ra ngươi thật sự có đọc.” Bà cụ nhìn Tô Bạch, cười hiền lành, nói: “Ta cũng vô cùng thích quyển sách này, ví dụ như một câu viết trong đó, ta vẫn còn nhớ rất rõ.”
“Trong đó nói, lựa chọn y học là sự ngẫu nhiên, nhưng một khi ngươi đã lựa chọn, nhất định phải dùng sự trung thành và lòng đam mê cả một đời để đối đãi với nó. Ta thật sự rất yêu thích câu nói này.”
“Chắc bà đã nhớ nhầm rồi, đó là câu nói của một vị bác sĩ họ Chung.” Tô Bạch lắc đầu nói.
“Ấy, ngươi xem ta này, già cả nên hồ đồ rồi.” Bà cụ vỗ trán, nói lời xin lỗi: “Lớn tuổi rồi, cứ thế đó.”
Nói đến đây, bà dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp: “Vậy ngươi có biết “Sách y không thạo thì y lý không thông, y lý không thông thì kiến thức y học không tinh, kiến thức y học không tinh thì chứng tỏ dao động”, câu nói này xuất phát từ quyển sách đó sao? Ngươi nói mình đọc sách về y dược, ta liền nhớ đến câu nói này, nhưng đã quên mất xuất xứ rồi.”
Tô Bạch cười nói: “Nếu ta không nhớ nhầm thì chắc là “Thương hàn luận bàng huấn tự” của bác sĩ Triệu.”
“Hóa ra là từ quyển đấy à.” Bà cụ gật gù, cảm kích nói: “Vẫn lfa người trẻ tuổi các ngươi trí nhớ tốt. Trước đây ta vô cùng thích quyển này, bây giờ đã quên gần hết cả rồi. Nếu không nhờ có ngươi, ta cũng quên là quyển nào luôn rồi.”
Nói đến đây, bà tiện nói: “Thôi bỏ đi, ta cũng không quấy rầy ngươi nữa, ta cũng nên về sớm một chút, buổi tối ta còn phải gọi điện thoại cho con trai và cháu gái của ta nữa.”
“Được ạ.” Tô Bạch gật đầu: “Ta tiễn bà.”
Sau đó, hắn đưa bà cụ ra đến cửa.
“Meo~” Lúc này dường như Tiểu Tội nhận ra cảm xúc Tô Bạch không vui, nó liền nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó dùng đầu cọ vào ống quần Tô Bạch.
Tô Bạch thấy thế, bế Tiểu Tội ngồi trên ghế sô pha.
Sau đó, hắn mở ti vi lên, xem chương trình truyền hình.
Cùng lúc đó, cảm giác dã thú của hắn vẫn đang bao phủ ngập tràn.
Lúc này, tiếng ô tô chầm chậm rời đi ở bên ngoài, tiếng nhân viên tiệm thuốc trò chuyện, tiếng con nít đang chơi đùa và tiếng lá cây rơi xuống mặt đất, .v.v… truyền vào trong đầu Tô Bạch.
Nhưng hiện giờ hắn không để ý đến những thứ đó.
Mà là tiếng bước chân chậm chạp ở trong cầu thang của bà cụ gầy gò kia.
Bà cụ đi rất chậm, mỗi một bước đi, trên mặt bà đều hiện rõ vẻ đau đớn.
Cơ thể của bà đã không chịu đựng nổi nữa.
Có thể tưởng tượng, rốt cuộc bà đã mất bao nhiêu sức lực để cố gắng nói chuyện với Tô Bạch như bình thường.
Sau đó, bà cụ đi lên đến tầng trên, dùng chìa khóa mở cửa ra.
Tiếp đó bà chậm rãi đóng cửa lại.
Sau khi vào phòng, bà cụ lấy điện thoại từ trong túi áo của mình ra, gọi điện.
“A lô, ta là… nhân viên theo dõi ở chợ số 76, số hiệu bạch tuộc, vừa rồi ta đã tiếp xúc với người bị hoài nghi. Trong lúc ta tiếp xúc với hắn, ta phát hiện hắn không khác gì so với người bình thường, ánh mắt trầm tĩnh, nói chuyện rõ ràng có trật tự.”
“Căn phòng cũng được quét dọn rất sạch sẽ, còn ở cùng một thiếu niên độ chừng mười lăm tuổi một cách hài hòa, đồng thời còn nuôi một con mèo nữa. Ta cảm thấy, khả năng hắn là người sống lại không lớn.”
“Nhưng để đảm bảo độ chính xác của tình báo, sau này ta sẽ tiếp xúc với hắn nhiều hơn.”
Bà cụ chậm rãi nói, hết sức cam đoan từng chữ mình nói ra một cách rõ ràng.
“Cảm ơn ngươi, dì Chương.” Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng của Sở Hồng Nguyệt.
Nghe thấy nàng nói vậy, bà cụ cười cười.
Sau đó bà cúp điện thoại.
Bà không có con, nhưng lại có rất nhiều con cái.