Chương 197

Lời Nói Dối Chân Thành

12.872 chữ

11-02-2023

Tranh thủ những giây phút cuối cùng trước khi cơn mưa tầm tã trút cuống, Kỷ Tuân đưa Hoắc Nhiễm Nhân về khu chung cư nhà mình.

Tiếng sấm vang ầm ầm trên bầu trời, chân mưa đuổi sát gót giày của hai người, lại bị cánh cửa sắt phủ đầy hoa của hành lang chặn lại phía sau, đèn cảm ứng trong hành lang chợt sáng lên, giữa lúc đột ngột khẩn trương, ánh đèn màu cam ấm áp bỗng mang lại cảm giác yên lòng, tựa như nhịp trống trong tiếng mưa rơi.

"Vận may không tồi." Kỷ Tuân quay đầu lại nhìn bên ngoài, bầu trời tối tăm bởi vì mưa to mà tỏa ra hơi nước mờ mịt, phiêu dạt đến vị trí cao cao, anh thở phào một hơi, "Không bị ướt mưa."

Thật ra không cần phải gấp gáp như vậy. Buổi tối về nhà ngủ một giấc, ngày mai lại thu dọn đồ đạc qua đây ở cũng được. Trực tiếp tới như thế, ngoại trừ valy thì không mang gì khác.

Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ vậy, nhưng đã đến khu chung cư của Kỷ Tuân rồi, câu nói này cũng chỉ đặt dưới đầu lưỡi, không có nói ra, chỉ nghĩ:

Thôi, dù sao thì trong valy, cái gì cũng có mà.

Cậu theo Kỷ Tuân lên lầu, trong lúc đợi Kỷ Tuân lấy ra chìa khóa mở cửa lại nhìn thấy Kỷ Tuân ấn cửa, quay sang cười thần bí với cậu, nụ cười này đã thu hút sự chú ý của Hoắc Nhiễm Nhân, nhưng Kỷ Tuân không cho cậu thời gian đắn đo suy nghĩ, một giây sau đã duỗi tay đẩy cửa, bày đồ đạc sau cửa ra trước mắt Hoắc Nhiễm Nhân.

Đồ đạc.

Rất nhiều đồ đạc mới tinh.

Dép lê, áo ngủ, áo tắm, hai chai rượu vang đặt bên trong hộp gỗ, dụng cụ mở nắp chai cùng lọ đựng rượu... Còn có keo xịt tóc, sữa tắm dùng trong buồng tắm cùng ga trải giường tơ tằm hoàn toàn mới, một bộ màu tím khói, một bộ màu xanh mòng két.

"... Anh mua từ lúc nào?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Lúc nằm viện ở thành phố Cầm. Thật ra cũng không chia rõ là lúc nào, nghĩ đến một vài thứ lại mua một vài thứ." Kỷ Tuân tiện cầm lấy một chai rượu vang, lắc lắc trong tay, "Anh nhìn thấy em uống rượu của hãng này trong nhà em, nhưng trong nhà em còn có không ít rượu nên anh cũng không mua nhiều. Đáng lo nghĩ hơn là trong nhà anh không có rượu cũng không có quầy bar, sau này lại lên Taobao xem thử, bày trí đầy đủ hết, hoặc lắp đặt lại cũng được."

"Được rồi, em thay giày trước đi, anh rót rượu ra rồi đi tắm, tắm xong chúng ta uống một ly, sau đó đi ngủ..." Kỷ Tuân tìm được dụng cụ mở nút chai dưới một đống đồ lỉnh kỉnh, sau khi tháo nút gỗ, lấy ra hai ly thủy tinh đế cao, rót vào nửa ly, lại lấy nút chai rượu vang màu trắng có khắc hình đầu mèo, nhét vào miệng chai, đặt chai rượu lên bàn ăn.

Sau đó, anh đi vào phòng tắm, chỉ trong chốc lát, tiếng nước ào ào truyền ra, vui vẻ đáp lại tiếng mưa rào ngoài trời.

Trong tiếng vang giống như nhạc nền này, còn kèm theo tiếng gọi của Kỷ Tuân:

"Em tắm trước không?"

"Anh tắm trước đi." Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại, mà giọng nói hơi nhỏ, giống như đang lầm bầm lầu bầu, "Em sắp xếp đã."

Người bên trong quả nhiên không nghe thấy, một lát sau lại lớn tiếng gọi:

"Hoắc Nhiễm Nhân, nước đã được rồi, em có tắm trước không?"

"Không." Lần này, Hoắc Nhiễm Nhân cất cao giọng, "Anh tắm trước đi, em sắp xếp mấy thứ em sẽ dùng, xong lại dọn dẹp nhà cửa."

Kỷ Tuân không hỏi nữa.

Hoắc Nhiễm Nhân ngồi xếp bằng, ngồi trên lối vào cửa, nhìn xung quanh.

Đồ đạc của mình.

Nhà của mình.

Cậu cầm lấy dép lê, dép lê mới tinh, có bốn đôi, tất cả đều làm bằng vải lanh màu xanh mòng két, chỉ là hai đôi đơn giản, hai đôi lại dễ thương.

Kiểu đơn giản thì không phải nói quá nhiều, chỉ có màu xanh trơn, chủ yếu là thoải mái, đơn giản.

Còn hai đôi đáng yêu, e là đáng để miêu tả một chút, chỗ mu bàn chân của hai đôi dép này đều được đính mông vịt tròn tròn, lông nhung màu trắng, còn có hai cái chân vịt màu vàng, chân vịt không được dính chặt, lắc lư lên xuống, lạch cà lạch cạch theo sự trêu đùa của Hoắc Nhiễm Nhân, giống như đang nghịch nước giữa không trung.

Mua nhiều đôi như thế làm gì?

Nhìn bốn đôi dép lê xếp hàng ngang trước mặt mình, Hoắc Nhiễm Nhân bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ như vậy.

Thế nhưng rất nhanh... Đương nhiên rất nhanh, thật ra là từ lúc nhìn thấy bốn đôi dép lê này, Hoắc Nhiễm Nhân đã hoàn toàn hiểu ra, Kỷ Tuân đang quan tâm đến khiếu thẩm mỹ của mình.

Hoắc Nhiễm Nhân lấy dép lê đơn giản màu xanh lam trước, muốn xỏ vào chân, ngẫm nghĩ xong lại thả xuống.

Thật ra cậu không ngại chính mình đi dép lê đơn giản, còn Kỷ Tuân đi dép lê đáng yêu, cũng không phải để người khác vui tai vui mắt, nhưng sợ là Kỷ Tuân sẽ không cho cậu cơ hội này.

Chắc chắn cậu chọn loại dép lê có phong cách nào, Kỷ Tuân cũng sẽ chọn một đôi khác có cùng phong cách như thế.

Hoắc Nhiễm Nhân đong đưa đầu ngón tay, cuối cùng chọn trúng phong cách đáng yêu.

Cậu cởi giày, xỏ dép lê hình con vịt, thử đi hai bước.

Cậu còn tưởng dù thế nào cũng sẽ không quen được phong cách đáng yêu quá mức như này, nhưng trên thực tế, Hoắc Nhiễm Nhân không hề chú ý đến đôi dép này quá lâu, cậu xỏ xong dép lê, nhanh chóng đứng dậy, đi lại trong phòng.

Rượu vang trên bàn vẫn đang cố gắng tiếp xúc thân mật với không khí, thả ra tín hiệu nửa tỉnh nửa say.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn xung quanh phòng, mặc dù trong phòng khách không có tủ rượu, nhưng lại có những kệ hình thoi để cất trữ, Kỷ Tuân cũng không thường xuyên sử dụng những tủ kệ này, chỉ bày một vài vật trang trí ở bên cạnh.

Hoắc Nhiễm Nhân đặt chai rượu vang bình vào một trong những hình thoi kia, còn cố ý điều chỉnh phương hướng của nắp chai, để nắp chai hình đầu mèo hướng lên trên.

Sau đó, cậu vòng qua bộ sô pha màu cà phê được làm từ chất liệu da trong phòng khách, màu cà phê gần giống như màu da bò thế này sẽ tương đối thanh thoát.

Cậu từng ngủ trên bộ sô pha này, là một bộ sô pha có độ co giãn vừa phải, chắc hẳn trong những lúc thỉnh thoảng rảnh rỗi, nằm nhoài ở đây, chơi game hay xem phim đều là một lựa chọn không tồi.

—— Từ lần trước đến đây, Hoắc Nhiễm Nhân đã phát hiện được.

Phía dưới TV, Kỷ Tuân có để một chiếc máy chơi game, nhưng hiển nhiên chủ nhân không hay dùng đến nó, cho dù toàn thân máy màu đen, không để lộ vết bẩn, nhưng cũng có thể nhìn thấy trên máy có một lớp bụi rất dày.

Hoắc Nhiễm Nhân tiện tay rút ra hai tờ khăn giấy, lau sạch tầng bụi này.

Sau khi lau xong, căn phòng vốn bị cách một tầng sương mù bỗng trở nên gần gũi hơn một chút.

Hoắc Nhiễm Nhân ôm một hộp giấy ăn, đi quanh phòng khách, lại bước vào nhà bếp.

Nhà bếp trong căn hộ của Kỷ Tuân rất sạch sẽ, có thể nói không một tầng bụi, không một giọt dầu —— Phần lớn những gia đình không nấu cơm cũng đều như vậy. Cậu đứng đây, mở kệ để gia vị, liếc nhìn thử, sau đó lại đi tới quầy bếp và tủ bếp, suy nghĩ xem sau này nên để dao ở đâu mới không làm Kỷ Tuân vừa tiện tay mở ra đã nhìn thấy chúng.

Sau đó cậu nhìn thấy một cái tạp dề.

Tạp dề con heo nhỏ màu hồng phấn.

Viên Việt từng mặc nó.

Hoắc Nhiễm Nhân cầm lấy tạp dề, cuộn lại, bình tĩnh nhét vào trong thùng rác.

Nhà của mình.

Thì phải có tạp dề của mình.

Cậu ra khỏi nhà bếp, trở lại ban công, đưa mắt nhìn ra ngoài ban công, nhưng mưa to không dứt, tầm nhìn bị cản trở, nhìn không được rõ lắm, Hoắc Nhiễm Nhân ghi nhớ điều này, dự định sáng sớm ngày mai lại dậy xem tình hình toàn thể của khu chung cư cùng với tình hình hai bên hàng xóm.

Ra khỏi ban công, sau đó bước vào trong phòng.

Cả một quá trình này, đầu tiên Hoắc Nhiễm Nhân ôm một hộp giấy ăn, sau đó lại đổi sang hộp khăn ướt.

Kỷ Tuân có thuê người đến dọn dẹp, nhìn bề ngoài cũng có vẻ sạch sẽ, nhưng ở một số ngóc ngách vẫn còn bụi, còn rác, mà có lẽ cũng không thể trách cô dọn dẹp vệ sinh được, chỉ có là nhà mình mới chú ý nhiều hơn được thôi.

Cậu vào phòng sách của Kỷ Tuân trước khi sang phòng ngủ.

Hoắc Nhiễm Nhân nhớ lại dáng vẻ mà chính mình nhìn thấy trong vài lần đến đây, Kỷ Tuân ngồi xuống ghế máy tính.

Ghế máy tính của Kỷ Tuân là một chiếc ghế dựa được thiết kế phù hợp với cơ thể người, có thể dùng để học, cũng có thể dùng để làm việc.

Lúc mới ngồi lên còn chưa quen lắm, nhưng ngồi lâu rồi cũng dần quen, sau đó lại cảm thấy càng nhẹ nhàng, đỡ tốn sức, khiến người ta không muốn rời chân.

... Có một vài chỗ hiệu quả y như chủ nhân của nó.

Lúc hai người ở thành phố Cầm cũng từng nói sơ qua về phòng sách mà hai người muốn.

Nơi này sẽ trở thành chỗ làm việc của cậu, không chỉ là nơi đặt những tài liệu quan trọng của cục cảnh sát, mà còn là nơi để cậu sắp xếp mạch suy luận, tiến hành phân tích...

Hoắc Nhiễm Nhân đẩy mũi chân, đệm ghế mang theo cậu xoay nửa vòng, cậu vốn đang ngồi đối diện với máy tính đã chuyển sang quay lưng về phía máy tính. Quay lưng về phía máy tính lại đối diện với cả một tủ sách trong phòng sách, cũng như tấm bảng trắng di động đang giấu trong rèm cửa.

Trên mặt bảng có không ít chữ, nằm rải rác mỗi góc một ít, Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy tên của Hình Nhất Thiện trên mặt bảng, đây hẳn là dàn ý để Kỷ Tuân viết sách.

Hoắc Nhiễm Nhân không muốn biết trước tình tiết, vì vậy cũng không nhìn kỹ những chữ trên bảng trắng, nhưng khi cậu muốn đẩy tấm bảng vào trong rèm cửa, bảng trắng lại di chuyển, tạo ra một khe hở với khung bảng.

Lúc này Hoắc Nhiễm Nhân mới phát hiện, tấm bảng trắng này có thể chuyển động.

Cậu kéo bảng trắng, đầu ngón tay ấn vào mép bảng, bảng trắng xoay ngược lại, mặt sau của tấm bảng lộ ra trước mắt.

Mặt sau của bảng trắng là bảng đen.

Trên bảng đen cũng có viết chữ, dùng bút màu trắng, viết chữ màu trắng.

Mạc Nại, Cao Sảng, Ngụy Chân Châu, Đoạn Hồng Văn, Trác Tàng Anh...Rất nhiều cái tên, tất cả đều là người chết cùng kẻ tình nghi trong những vụ án mà hai người cùng xử lý.

Căn phòng này thật sự cần thay đổi sao?

Hoắc Nhiễm Nhân bỗng chốc lại nghĩ đến vấn đề này.

Hình như...

Cậu lặng lẽ chọc vào mép bảng, bảng trắng quay mặt lại, giấu đi bảng đen, giấu đi một chút nói một đằng làm một nẻo của Kỷ Tuân.

Những gì cần có đều đã có.

Có lẽ chỉ cần kê thêm một cái bàn, một cái ghế, giống như trong văn phòng ấy, hai cái bàn tựa lưng vào nhau, còn cậu và Kỷ Tuân sẽ mặt đối mặt mà làm việc với nhau.

Cậu ra khỏi phòng sách, bước vào phòng ngủ.

Giường trong phòng ngủ rộng khoảng hai mét, cho dù bị khó ngủ, nhưng dáng ngủ của Kỷ Tuân lại không xấu, mỗi tối đều ngay ngắn nằm ở phía của mình —— phía sát cửa phòng ngủ.

Hoắc Nhiễm Nhân vốn không muốn ngồi xuống.

Bôn ba bên ngoài cả một ngày, chưa tắm rửa, chưa thay quần áo, đầy người bụi bặm, bây giờ ngồi xuống, lát nữa còn phải tốn thời gian đổi ga trải giường, dù sao cũng không có lợi.

Thế nhưng dưới ánh đèn ấm áp của phòng ngủ, bộ chăn đêm hơi thiên về màu xanh lá cây nhạt trên giường dường như tỏa ra tác dụng xoa dịu thần kinh kỳ lạ, cậu chỉ kiên trì đứng lên được mấy phút lại bị dụ dỗ mà ngồi xuống.

Nếu đã ngồi xuống, vậy sau đó nằm xuống cũng là chuyện hoàn toàn hợp lý.

Khoảnh khắc đầu tiên nằm xuống, cảm giác của Hoắc Nhiễm Nhân là ——

Chất lượng đệm chăn của Kỷ Tuân thật tốt.

Chắc là đắt lắm.

Cậu nằm xuống đây, giống như đang nằm trên một chiếc giường được cuộn bằng mây, lòng cảnh giác vốn đã bị tan rã không còn lại bao nhiêu càng giống như hơi nước sáng sớm, vừa bị ánh nắng chiếu vào đã biến mất sạch sành sanh.

Cậu nhắm mắt lại.

Cảm giác rung lắc khi bánh xe tiếp xúc với đường ray vào thời điểm khởi hành giống như được chở về tận nhà, giường mây dưới người lập tức vây quanh cậu, chất đống lên eo, lên lưng, lên tay, lên chân cậu, thả lỏng và mệt mỏi, còn có nhịp điệu của hơi thở cũng lên lên xuống xuống giống như thủy triều...

Cho đến khi, một luồng hơi ấm ôm lấy cậu từ bên cạnh.

Hoắc Nhiễm Nhân cảm thấy chính mình phải điều động lòng cảnh giác.

Nhưng lòng cảnh giác lúc nào cũng sẵn sàng trong cơ thể lại giống như bị bỏ thuốc ngủ, ngã chỏng vó lên trời ngay trong đầu cậu, ngủ say như chết, khiến cậu không thể vực dậy tinh thần, không mở mắt ra được.

"Buồn ngủ rồi?" Giọng của Kỷ Tuân vang lên.

"...Ưm." Hoắc Nhiễm Nhân nghe giọng của chính mình, mờ ảo không rõ như cách một lớp kính mờ sương, có lẽ căn bản không có giọng nói nào cả, chỉ là cậu lười biếng lại mệt mỏi mà run lên thanh quản, đáp lại Kỷ Tuân một âm tiết vô nghĩa.

"Sao lại ngủ luôn thế? Lưng em không đau à?" Giọng của Kỷ Tuân lại truyền tới.

Thật là kỳ quái.

Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng giọng nói thuộc về Kỷ Tuân luôn có thể rõ ràng mà truyền vào tâm trí, được não bộ giải mã mà hoàn toàn không bị vướng ngại, cũng không hề tốn sức.

Hoắc Nhiễm Nhân cảm giác mình lắc lắc đầu, nhưng cậu vẫn bị Kỷ Tuân ôm lấy.

Kỷ Tuân chỉ dùng một cái tay, nhẹ nhàng giúp cậu trở mình, lưng cậu hướng lên trên, áo khoác cũng được cởi xuống... Chút trói buộc cuối cùng trên cơ thể đã rời đi, Hoắc Nhiễm Nhân cảm thấy khắp người thư thái hơn, đồng thời, mí mắt của cậu cũng giống như bị keo dán lại với nhau, chết sống không mở ra được.

Chỉ có thể cảm nhận được một thứ gì đó rất mềm, rất nhẹ đang di chuyển trên băng vải quấn quanh lưng.

Là ngón tay của Kỷ Tuân, hay là môi của Kỷ Tuân?

Bên ngoài dông tố ầm ầm.

Trên lưng lại là gió thoảng mưa bay.

Gió thoảng mưa bay đưa người chìm vào giấc ngủ.

Hoắc Nhiễm Nhân hoàn toàn vùi mình vào trong cái ôm ấm áp này, quên đi hết mọi chuyện.

- --------------------------------

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!