Chương 12: Đồ Sát 1

Võ Thánh Mù Lòa: Bắt Đầu Mỗi Ngày Thêm Điểm Một Lần

Khủng Long Giang Lang Lang

4.719 chữ

14-04-2024

Tráng hán nhìn Tô Trường Thanh từ trên xuống dưới, Tô Trường Thanh bị mù cả hai mắt, dùng một miếng vải thô màu đen che mắt, nhưng hắn cao lớn, dung mạo thanh tú, vì ba năm binh nghiệp, khí chất cũng rất xuất chúng, khiến tráng hán tóc đen không khỏi trầm trồ khen ngợi.

"Xin hỏi... có gì chỉ giáo không?" Tô Lộ cắn răng, nhỏ giọng nói.

Tráng hán tóc đen liếm môi, không để ý đến Tô Lộ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tô Trường Thanh: "Ta đi được hàng trăm dặm rồi, đã lâu lắm rồi không được ăn thịt... Tiểu tử, ngươi ở lại phục vụ ta một chút, sẽ có chỗ tốt cho ngươi!’’

"Đại ca... lại đến rồi." Một số thuộc hạ của gã nam tử lực lưỡng tóc đen tỏ ra bất đắc dĩ, trong khi số khác thì nở nụ cười kỳ quái, biết rằng thủ lĩnh của bọn hắn có sở thích đặc biệt, thích những tiểu tử đẹp trai và khỏe mạnh.

Tiểu tử mù lòa trước mắt này rõ ràng khiến gã nam tử tóc đen thích thú!

Nghe vậy, khóe miệng Tô Trường Thanh cũng giật giật, thích long dương không có gì lạ, một số gia đồng giàu có có hạ nhân, ngoài việc đọc sách cùng chủ thì còn có nhiệm vụ giải quyết nhu cầu sinh lý.

Thậm chí khi còn ở trong Đại Phong Quân, Tô Trường Thanh cũng từng nghe nói có người trong quân có sở thích này.

Nhưng điều khiến Tô Trường Thanh không ngờ là mình lại trở thành con mồi trong mắt người khác!

Đôi mắt bị che phủ bởi tấm vải đen của Tô Trường Thanh tối đen, không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng thì đã dâng lên sát khí.

Tô Trường Thanh nói: "Để nhị ca của ta rời đi trước, những chuyện khác đều dễ nói."

Gã nam tử tóc đen liếc nhìn Tô Lộ, rồi tùy tiện vung tay: "Ngươi, cút ngay!"

Tô Lộ chỉ là một thường dân bình thường, gã nam tử tóc đen không coi ra gì.

"Trường Thanh." Tô Lộ kinh ngạc trong lòng, hắn biết tính cách của Tô Trường Thanh, chắn chắn sẽ không ngồi chờ chết, nhưng giờ hắn đã mù cả hai mắt, đối mặt với mười tên cường đạo, đặc biệt là tên cầm đầu tóc đen kia, chỉ cần nhìn thể hình là biết không phải là người tập võ bình thường, Tô Trường Thanh làm sao có thể thắng được.

"Nhị ca, người tránh xa một chút." Tô Trường Thanh chỉ nói khẽ.

"Trường Thanh... ngươi cẩn thận." Tô Lộ nghiến răng, hắn cũng biết rằng ở bên cạnh chỉ khiến Tô Trường Thanh trói tay trói chân, lúc này chỉ có thể nghe lời, dặn dò rồi đi xa một chút.

Đồng thời, Tô Lộ nắm chặt con dao chặt trong tay, nếu thấy Tô Trường Thanh gặp nguy hiểm, với tư cách là nhị ca, hắn nhất định sẽ liều mạng bất chấp tất cả!

Tô Lộ đi xa một chút, Tô Trường Thanh thầm thở dài bất đắc dĩ: "Thế giới này cho dù muốn an phận thủ thường cũng không dễ như vậy."

"Tên kia, đặt đao của ngươi xuống."

Một người khác chú ý đến thanh trường đao ở thắt lưng của Tô Trường Thanh, lập tức quát lên.

Là một cao thủ sử dụng đao, Tô Trường Thanh đương nhiên không thể rời xa thanh đao của mình, mặc dù Tô Trường Thanh là một người mù, dường như không có gì đe dọa, nhưng để an toàn, những tên cường đạo này vẫn cảm thấy bắt hắn ném thanh đao đi sẽ an toàn hơn.

"Ngươi có thể tự đến lấy."

Tô Trường Thanh bình tĩnh nói.

"Tên mù chết tiệt, không biết thời thế hả? Lão tử nhất định phải cho ngươi mở to mắt ra!"

Thấy cảnh này, tên mặc áo xám lên tiếng lập tức nổi giận, một tên mù mà còn dám chống lệnh bọn hắn sao? Hắn thề rằng nhất định phải cho Tô Trường Thanh đẹp mặt!

"Đừng làm hỏng khuôn mặt của hắn."

Gã nam tử tóc đen khoanh tay đứng đó, nhàn nhạt ra lệnh.

"Vâng."

Tên mặc áo xám trả lời, những người còn lại cũng rất thích thú nhìn cảnh này.

Ban đầu, chúng là giặc cỏ của một sơn trại, nhưng bị quan binh truy quét, sơn trại liền tan tác chim muông, trong sơn trại, gã nam tử tóc đen là một tiểu đầu mục, võ nghệ cao cường mang theo mấy người chạy trốn đến đây, mỗi người trong tay đều đã từng giết người!

Chúng đương nhiên cho rằng tên mặc áo xám có thể dễ dàng đối phó với một tên mù mất cả hai mắt.

Tên mặc áo xám cười khẩy, hạ thấp tiếng bước chân tiến về phía Tô Trường Thanh, khi đến gần một trượng, tên mặc áo xám đột nhiên khom chân, lao về phía Tô Trường Thanh như một con sói dữ, tốc độ cực nhanh!

Tuy nhiên, tốc độ của tên mặc áo xám rất nhanh, nhưng so với Tô Trường Thanh thì hoàn toàn không cùng một cấp độ!

"Xoẹt!"

Tô Trường Thanh đã đặt lòng bàn tay lên chuôi đao từ lâu, thân đao và vỏ đao ma sát phát ra tiếng kim loại leng keng, khi âm thanh này truyền đến tai tên mặc áo xám thì một nhát đao nhanh như chớp đã lóe lên.

"Phụt!"

Tên mặc áo xám thậm chí chỉ có thể nhìn thấy động tác rút đao của Tô Trường Thanh, khi hắn nhìn thấy Tô Trường Thanh rút đao thì đã cảm thấy một luồng khí lạnh như băng ập đến cổ.

Động tác lao về phía trước của tên mặc áo xám dừng lại, trong mắt hắn vừa có vẻ bối rối vừa có vẻ kinh hãi, hoàn toàn không nhìn rõ được quỹ đạo rút đao của Tô Trường Thanh!

"Nhanh... thật nhanh..."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!