Chương 13: Đồ Sát 2

Võ Thánh Mù Lòa: Bắt Đầu Mỗi Ngày Thêm Điểm Một Lần

Khủng Long Giang Lang Lang

4.849 chữ

14-04-2024

Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu tên mặc áo xám, một đường tơ máu xuất hiện trên cổ, sau đó toàn bộ đầu và cơ thể tách rời, rơi khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đất, thi thể không đầu cũng mềm nhũn đổ gục.

Một nhát bêu đầu! Giống như chém đứt một khúc gỗ mục!

Cảnh tượng này khiến khu rừng hoang vắng nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có đôi mắt kinh hãi không thể tin được nhìn chằm chằm vào Tô Trường Thanh.

"Đao thật nhanh, thậm chí không nhìn thấy tên này rút đao, Lâm Tam đã bị một nhát đao chặt đầu..."

"Ta cảm thấy đao của hắn còn nhanh hơn cả đao của lão đại..."

Trái tim đám người đập thình thịch, da đầu tê dại, nếu vừa rồi bọn hắn đối mặt với nhát đao này, chắn chắn cũng sẽ đi theo vết xe đổ của tên mặc áo xám, đầu thân chia lìa!

Gã tráng hán tóc đen cũng có chút kinh ngạc, sau đó hắn nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm: "Tiểu tử này... không phải người bình thường, nhát đao nhanh này không thua gì ta!"

[Điểm năng lượng +1]

Trong tầm nhìn xám xịt có lời nhắc nhận được điểm năng lượng, Tô Trường Thanh không quan tâm.

Tô Trường Thanh cầm thanh trường đao, nhìn một vòng xung quanh, lạnh lùng nói: "Nếu không sợ chết thì cứ đến đây!"

Một luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra, khiến người ta rùng mình, Tô Trường Thanh trước mắt không phải là một con cừu non mặc người chém giết, mà là một con hổ dữ!

"Tìm chết... cùng nhau xông lên, giết hắn!"

Trên mặt gã nam tử tóc đen hiện lên một tia dữ tợn, hắn không biết thanh niên này là ai, nhưng giờ đã ra tay, phe mình còn có người chết, thì phải toàn lực ra tay, giết chết Tô Trường Thanh ngay tại chỗ.

"Cùng xông lên!"

Mặc dù nhát đao vừa rồi của Tô Trường Thanh nhanh như chớp, bọn hắn rất kinh ngạc, nhưng song quyền khó địch lại tứ thủ, phe mình có gần mười người, cùng xông lên, đủ để chặt hắn thành tám mảnh!

Từng tên sơn phỉ hung dữ lộ vẻ hung ác, phát ra tiếng quát tháo, gầm gừ, từ bốn phía vây đến.

Đôi mắt khó có thể nhìn thấy, nhưng Tô Trường Thanh đã Thính Phong Đao đến cảnh giới viên mãn, thính lực xuất chúng, một tiếng gió lay cỏ động cũng có thể bị hắn nắm bắt một cách rõ ràng, lúc này tập trung tinh thần, hắn nghe rõ tiếng binh khí tuốt khỏi vỏ, tiếng chân bước qua cành cây lá rụng!

Những âm thanh này hòa vào nhau, trong đầu Tô Trường Thanh phác họa ra một bức tranh mơ hồ.

Tô Trường Thanh như trở lại chiến trường nơi Đại Phong Quân và Hắc Kỳ Quân giao chiến, tiếng giết chóc vang trời, tiếng gươm giáo va chạm không ngừng, điều này khiến huyết dịch của Tô Trường Thanh bắt đầu sôi lên!

"Bên trái, có hai tên."

Tô Trường Thanh khẽ động tai, bóng người lóe lên, chủ động nghênh đón hai tên sơn phỉ ở bên trái, thanh trường đao trong tay vung lên ánh đao lạnh lẽo, như một cơn gió lạnh thổi qua, khiến người ta lạnh đến thấu xương!

"Xì!"

Hai tên cướp đó giật mình, định giơ đao chém, nhưng cánh tay vừa mới giơ lên thì thanh trường đao của Tô Trường Thanh đã lướt qua cổ của chúng, lập tức thịt nát máu chảy.

Thính Phong Đao cảnh giới viên mãn, đao pháp của Tô Trường Thanh sắc bén, nhanh như gió, không phải một đao khách bình thường có thể so sánh được!

"Vút!"

Phía sau vang lên tiếng rít nhẹ, một tên sơn phỉ từ phía sau chém tới, nhưng đối với Tô Trường Thanh, người dựa vào thính lực để cảm nhận mục tiêu thì tai nghe tám phương, dù là tấn công từ phía trước hay phía sau, hắn đều có thể nhận ra được.

"Cạch!"

Tô Trường Thanh nhanh như chớp quay người, hai tay nắm chặt chuôi đao, dùng thân đao đỡ nhát chém này, hai thanh đao va chạm, bắn ra tia lửa chói mắt.

"Xì!"

Đỡ được công kích của tên sơn phỉ phía sau, Tô Trường Thanh nhanh như chớp giơ tay chém một nhát, tên sơn phỉ đó bị đao rạch ra một vết rách lớn trên cổ, máu phun ra xối xả rồi ngã xuống.

Đao pháp của Tô Trường Thanh thu phát tùy ý, lại càng thêm sắc bén hung tàn, đao đao trí mạng, mỗi một nhát đao đều có một tên sơn phỉ tử vong!

Toàn bộ các ngươi đều phải chết!

Trong lòng Tô Trường Thanh sát ý hừng hực thiêu đốt, không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất nhiên phải chém tận giết tuyệt.

Mà khi Tô Trường Thanh cùng một đám sơn phỉ chém giết, trên đường Ngọa Hổ Sơn thì có bốn bóng người theo đường núi mà lên.

‘’Bang chủ, Tô tam lang kia chỉ là một tên mù thôi, không cần ngươi phải ra tay đâu.’’

Trong số bốn người, một tên đầu trọc cẩn thận nói.

Người dẫn đầu bốn người là một thanh niên mặc áo xanh, trông cũng chỉ chưa đến ba mươi tuổi.

Thanh niên mặc áo xanh có vẻ ngoài khá tuấn tú, nhưng chỉ có đôi mắt của hắn toát lên một vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thanh niên mặc áo xanh không phải người thường, thậm chí có thể nói ở Ngọa Hổ Trấn, tên của hắn có thể khiến trẻ con ngừng khóc trong đêm, chính là bang chủ của Độc Xà Bang Dương Tuấn.

Dương Tuấn thản nhiên nói: ‘’Quân binh của Đại Phong Quân đều là thân thủ không tệ, ta hơi có chút hứng thú với tên Tô tam lang này, nếu có thể thu nạp về phe ta, cũng không tệ.’’

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!