[Dịch] Tự Trói Cấm Địa Năm Trăm Năm, Ta Làm Tán Tu Ngươi Khóc Cái Gì

/

Chương 18: Sư phụ gọi đồ nhi trở về chỉ vì việc này?

Chương 18: Sư phụ gọi đồ nhi trở về chỉ vì việc này?

[Dịch] Tự Trói Cấm Địa Năm Trăm Năm, Ta Làm Tán Tu Ngươi Khóc Cái Gì

La Bặc Vị Bạc Hà Đường

8.230 chữ

19-09-2024

Một chiêu phong nhận này hiển nhiên là toàn bộ lực lượng của lang yêu. Cô nàng mới dự định lách mình tránh né, nhưng nghĩ tới Cố Tu còn ở phía sau lưng mình, nếu như tránh thì thì khả năng sẽ làm cho Cố Tu mất mạng, do đó nàng đành cắn răng cầm lấy trường thương mà ngạnh kháng, quá trình ngăn trở vô cùng chật vật, nhưng khi nhìn lại thì thấy Cô Tu không biết từ lúc nào đã ra khỏi phạm vi công kích của chiêu phong nhận. Nàng có hơi kinh ngạc thầm nghĩ

“Cái này. . . Trùng hợp ư?”

Đang lúc nàng còn đang sững sờ thì Cố Tu lại lên tiếng nhắc nhở: “Nó muốn chạy trốn”

Cô nàng nghiên đầu nhìn một cái, quả nhiên thấy được yêu lang sau khi đánh lén thất bại liền muốn quay đầu bỏ chạy

“Hừ! Để cho ngươi chạy thoát được một lần, ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát được lần thứ hai ư”

Cô nàng hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay lập tức ném đi, ngay sau đó thân hình nàng lóe lên một cái lập tức xuất hiện trước mặt lang yêu.

Ba chiêu!

Chỉ với ba chiêu, dưới sự tấn công dữ dội của cô nàng mặc áo đỏ, con lang yêu đã ngã xuống đất. Chết không nhắm mắt!

Cô nàng thấy vậy theo bản năng quay đầu lại, muốn xem phản ứng của Cố Tu. Nhưng...

Cô nàng cảm thấy trận chiến tuyệt luân vừa rồi của mình dường như không hấp dẫn được sự chú ý của người đàn ông tóc trắng kia, đối phương cũng đã quay người rời đi.

Hắn như vậy mà lại là người biết võ công, nhanh như vậy đã rời đi xa rồi, thật là một người cổ quái. Diệp Hồng Lăng cảm giác có chút kỳ dị, do dự một chút, nàng liền vứt bỏ chiến lợi phẩm vừa thu được, nhanh chân đuổi theo sau: “Ta tên là Diệp Hồng Lăng, tới từ Thiên Sách phủ, không biết đạo hữu…”

“Tán tu”

“Tán tu?” Diệp Hồng Lăng có chút kinh ngạc, vừa rồi người này đối mặt với lang yêu không một chút sợ hãi, thậm chí bộ dáng ra vẻ rất thành thạo trong việc này, điều này hoàn toàn không giống với một tán tu!

Nhưng người tu hành có rất nhiều người có tính tình cổ quái, điều này cũng không có gì lạ, nghĩ vậy, cô nàng không hỏi thêm, chỉ nói:

“Vừa rồi do ta truy đuổi lang yêu mới quấy rầy đạo hữu, để bồi tội, ta xin tặng đạo hữu thi thể lang yêu này”

Cố Tu thoáng chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Hảo ý này ta xin nhận, còn lang yêu này đối với ta cũng vô ích, đã là Diệp cô nương giết chết, vậy thì đó là chiến lợi phẩm của cô nương”

"Cái này. . ."

"Nếu như không còn việc gì khác, xin được cáo từ."

"Ừ…được." Diệp Hồng Lăng theo bản năng lui ra phía sau nhường đường, Cố Tu hướng nàng khẽ gật đầu, sau đó cất bước tiếp tục hướng phía trước mà đi.

Trong lòng Diệp Hồng Lăng kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng Cố Tu, nàng cảm giác người này rất không bình thường. Rõ ràng chỉ là tu vi Luyện Khí tầng ba, thế nhưng phần khí chất, lại khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó lường

Về phần Cố Tu thì hắn không nghĩ nhiều như vậy. Sau khi nhận ra Diệp Hồng Linh đã thu hồi ánh mắt, Cố Tu lập tức tăng tốc chạy xuyên rừng mấy tiếng đồng hồ, sau khi xác định không có người theo sau, Cố Tu mới thả lỏng một chút.

Không phải hắn sợ người của Thiên Sách phủ, nhưng nơi rừng núi hoang vu này, nguy hiểm nhất đôi khi không phải là yêu thú cường đại, mà nguy hiểm nhất chính là lòng người. Muốn làm một tên tán tu thì thì trước tiên phải hiểu rõ tu sĩ tán tu là như thế nào

Không tin tưởng bất cứ ai, đặc biệt là tình huống không có cách nào để đảm bảo an toàn cho bản thân, việc cảnh giác với những người xung quanh là điều đúng đắn nhất.

Xác định phương hướng, Cố Tu tiếp tục lên đường. . . .

Trong lúc Cố Tu tiếp tục hướng về Vân Tiêu thành mà đi, phía Thanh Huyền thánh địa, Niệm Triều Tịch một đường bay nhanh về tông môn:

"Sư phụ, vì sao gấp gáp gọi đệ tử về? chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao"

"Triều Tịch, ngươi cuối cùng cũng trở về, nhiều ngày không thấy ngươi ở trong tông môn, vi sư còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện." Quan Tuyết Lam ân cần nói.

"Đa tạ sư phụ quan tâm."

Niệm Triều Tịch trả lời, sau đó truy vấn: "Sư phụ! là có chuyện gì à, xin được nói rõ cho đệ tử được biết." Nàng còn phải nhanh chóng trở về Thiên Tề sơn mạch để truy tìm Cố Tu, cho nên trong lời nói có chút nôn nóng.

"Bản tôn chính xác có chuyện quan trọng cần ngươi hỗ trợ."

"Xin sư phụ cứ nói."

“Tiểu sư đệ của ngươi vừa mới từ Kiếm các đi ra, trong một tháng lịch luyện, kiếm đạo của hắn lần nữa có thêm cảm ngộ, vi sư dự định tặng hắn một thanh bội kiếm, hy vọng ngươi có thể sử dụng Thiên Cơ Chi Thuật giúp hắn gia trì”

Nghe nói như thế, Niệm Triều Tịch ngẩn người:

"Chỉ có như vậy?"

"Có vấn đề ư?" Quan Tuyết Lam kỳ quái hỏi lại.

Có vấn đề ư? Tất nhiên là có vấn đề! ! ! Chẳng qua chỉ là tặng một thanh kiếm mà sư phụ lại triệu hồi mình về gấp!

“Sư phụ, đệ tử nhớ chỉ khi tông môn phát sinh biến cố lớn, người mới dùng đến lệnh bài triệu hồi gấp…Nay vì một chuyện nhỏ thế này, người lại dùng đến lệnh bài tông chủ triệu hồi đệ tử?”

Niệm Triều Tịch sắc mặt có chút khó coi. Quan Tuyết Lam nhịn không được khẽ nhíu mày: "Cái gì gọi là chút chuyện nhỏ? Tiểu sư đệ ngươi hiện tại là người được coi trọng nhất trong tông môn, kiếm đạo của hắn đạt được sở thành, lựa chọn bội kiếm phải hết sức cẩn thận, việc này vốn là đại sự hàng đầu của tông môn ta!”

“Cái này. . .” Niệm Triều Tịch hít một hơi thật sâu, đè nén sự tức giận. Nàng rất muốn cao giọng trách cứ sư phụ mình.

"Người còn có một cái đệ tử đã rời khỏi tông môn, biến mất một tháng, chẳng lẽ người không có một chút nào lo lắng cho an nguy của hắn sao? Hắn đã từng là niềm hãnh diện của tông môn, từng là tương lai của tông môn, hắn vì vô số đệ tử mà cống hiến hết mình cho tông môn!" Nhưng cuối cùng, những lời này nàng vẫn là không nói ra. Bởi vì nàng minh bạch, trong mắt vị sư tôn này, Cố Tu và Giang Tầm hơn kém nhau như một trời một vực. Huống hồ, hiện tại Giang Tầm đang là đối tượng trọng điểm để Thanh Huyền thánh địa bồi dưỡng. Quan Tuyết Lam nói ra những lời này, nàng căn bản không có cách nào cãi lại được. Cuối cùng, sau một lúc trầm ngâm, nàng nhẹ giọng đáp ứng:

"Đệ tử lĩnh mệnh, không biết thanh kiếm đó đang ở đâu, hiện tại đệ tử có thể giúp tiểu sư đệ gia trì."

“Không cần vội, nhị sư muội của ngươi còn đang giúp hắn luyện chế nó. Ta nghĩ hẳn là sẽ sớm hoàn thành thôi."

“Còn chưa chế tạo xong?"

“Sao có thể dễ dàng như vậy, để chế tạo ra được thanh kiếm này, ta và các sư muội của ngươi phải dùng đến vô số thiên tài địa bảo, dù nhị sư muội ngươi đã sớm đạt được cảnh giới đại thành trong thuật luyện khí, nhưng cũng cần phải tốn không ít thời gian và công sức”

Lời nói này, lần nữa khiến cho Niệm Triều Tịch trầm mặc

“Ngươi trước tiên trở về Vấn Thiên Các của ngươi đi, chờ đến khi nhị sư muội ngươi chế tạo xong vi sư sẽ gọi ngươi lại”

"Đúng rồi, nhớ kỹ không được rời khỏi tông môn, có lẽ ngươi hiểu rõ hơn vi sư, thời điểm gia trì pháp khí là lúc vừa mới được hoàn thành, nếu để muộn thì hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều."

Quan Tuyết Lam giải thích thêm 2 câu, sau đó liền khoát khoát tay để Niệm Triều Tịch lui ra. Niệm Triều Tịch do dự một lúc, nàng có chuyện quan trọng cần làm, nàng muốn đi tìm Cố Tu, hơn nữa nàng đã sắp tìm được Cố Tu.

Nhưng. . .

Cuối cùng, nàng chỉ có thể thở dài, cung kính khom người quay người rời khỏi tông môn đại điện.

Không biết có phải do ánh nắng mặt trời quá chói mắt hay không, mà khi nàng vừa mới bước chân ra khỏi đại điện tông môn liền bị ánh nắng gay gắt làm cho cả người khó chịu, khóe mắt thậm chí còn có hơi ươn ướt .

Tiểu sư đệ. . . Không phải sư tỷ không muốn tìm ngươi, mà là sư tỷ không muốn cùng sư phụ tranh cãi chuyện của ngươi, không phải sư tỷ lo lắng cho bản thân, mà là sư tỷ lo lắng...sư phụ sẽ giận lây sang ngươi.

Kể từ lần trước tranh cãi với sư phụ, Niệm Triều Tịch đã cẩn thận cân nhắc làm thế nào để thuyết phục sư tôn của mình. Nhưng cuối cùng nàng cũng phát hiện ra, sư tôn là người rất cố chấp, lời nói của nàng căn bản không thể thuyết phục được. Những lời nàng nói thay cho Cố Tu thậm chí còn khiến sư tôn càng thêm ghét Cố Tú.

"Cố sư đệ, chờ ta."

"Chờ sư tỷ xử lý xong chuyện này, ta sẽ lập tức tới tìm ngươi!"

Niệm Triều Tịch lẩm bẩm, nhưng cách đó không xa có mấy đệ tử đang nói chuyện, thanh âm truyền đến tai Niệm Triều Tịch, khiến nàng phải cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi nghe rõ những lời kia, lòng nàng lại một lần nữa nổi lên sóng to gió lớn:

“Các ngươi đã nghe tin gì chưa, ngôi nhà ở chuyết phong đã bị phá hủy”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!