Chương 239:

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Mặc Nhĩ Ngọc

4.613 chữ

19-10-2024

Hai vợ chồng thầy Chu cũng đến trường.

An Như Cố cũng nhìn vào camera theo họ đến trường, cô càng thêm kiên định với suy đoán của mình. Tòa nhà này không có chút âm khí nào, sao có thể do tà ma gây rối cơ chứ?

Dưới sự tìm kiếm của vô số người, đã lật tùng tòa nhà này lên.

Lúc này, một người cảnh sát chợt hô lên: “Tìm thấy rồi!”

Anh ta kéo một học sinh tiểu học trốn dưới bục giảng ra.

Học sinh kia có gương mặt đáng yêu, ôm đầu mình, khóc to: “Con không cố tình làm vậy, đừng bắt con ngồi tù, huhuhu!”

Gương mặt bừng bừng sức sống, lộ ra nụ cười giảo hoạt, nhưng lại gào khóc, rõ ràng là người sống.

Hiệu trưởng thấy cậu bé xuất hiện ở đây, đã hiểu rõ: “Là em giở trò quỷ đúng không?”

“Buổi tối trường học đóng cửa, sao em lẻn vào trong được? Giả ma dọa người khác vui lắm hả?”

Học sinh kia lắp bắp thành thật trả lời: “Em… Em chui lỗ chó mà vào.”

Tất cả mọi người: …

Hiệu trưởng vừa tò mò vừa tức giận: “Một mình em chạy đến đây làm gì, em có biết việc này nguy hiểm lắm không?”

Học sinh lắp bắp trả lời: “Em… Em chỉ muốn tiếp tục nghỉ hè, không muốn đi học. Nếu như trường có ma… Thì chúng em không cần đi học nữa.”

Hiệu trưởng: ???

Những người khác: ???

Khán giả phòng livestream: ???

Vì muốn nghỉ học, cho nên cố tình bày trò chuyện ma quỷ lộng hành trong trường?

[Tôi từng gặp vô số đứa trẻ hư rồi, chưa từng gặp đứa nào như thế, một mình mà dám chạy đến tòa nhà bỏ hoang, to gan quá rồi đấy.]

[Phương pháp này rất tốt, lần sau đừng nghĩ đến nữa.]

[Đứa trẻ kia thông minh như vậy, không đánh cho một trận thì hơi tiếc.]

Nhưng An Như Cố nhìn mặt cậu bé, cô cảm thấy khác thường, cô bấm tay tính toán, thì ra cậu bé này là bạn học của học sinh bất hạnh té ngã mà mất kia.

Quả nhiên, khi tất cả mọi người đang tức giận nhìn nó, học sinh kia gào khóc: “Với lại, em muốn chơi với bạn cùng bàn, em muốn tìm cậu ấy!”

Vợ thầy Chu ngẩn người, bỗng nhiên nhớ ra lớp học này, lớp 3-4, hình như là lớp của học sinh bất hạnh té ngã kia.

Bà ấy quay lại nhìn cái bàn gần cửa sổ đặt hai quyển sách, với lại trên bàn có có cờ vua, cờ cá ngựa.

Học sinh này đoán chừng trời tối, lén lút chạy một mình đến lớp học này, ngồi vào chỗ cũ của mình, bày trò chơi ra, giả vờ hai người cùng chơi.

Bà ấy không nhịn được hỏi: “Em không sợ ư?”

Học sinh kia lau mắt nói, hình như hết sức tò mò tại sao bà ấy lại hỏi thế: “Em không sợ, nếu cậu ấy quay về, chắc chắn không hại em.”

Giọng nói chất chứa sự ngây thơ và tín nhiệm với bạn của mình.

Khi mọi người biết được, hóa ra cậu bé muốn bạn mình quay về, chơi cùng đối phương, đồng thời không cần đi học, một công đôi việc.

Cậu bé này muốn tìm linh hồn của bạn mình, kết quả tự mình lại sáng tạo ra một linh hồn trong lời đồn.

[Tình bạn cảm động trời đất.]

[Nói thật, nếu như là bạn thân của tôi, lý trí cũng mách bảo họ sẽ không hại tôi, tôi cũng không sợ hãi.]

[+1, khi bà nội tôi qua đời, chưa từng hưởng phúc. Bây giờ tôi đã kiếm được nhiều tiền, muốn gặp mặt bà nội lần cuối.]

Mặc dù biết đây là chuyện do học sinh tiểu học tạo thành, nhưng mức ảnh hưởng quá mức nghiêm trọng, tạo nên việc cả trường học phải nghỉ nhiều ngày. Cho nên cảnh sát và các giáo viên muốn dạy dỗ cậu bé này cho tốt.

Dưới sự dạy dỗ luân phiên của mọi người, cậu bé khóc to, vang vọng khắp trường, khiến ai nấy đều tò mò, sao người bé tẹo mà có thể khóc to đến vậy chứ.

An Như Cố cúp điện thoại, cô liên hệ người hữu duyên thứ ba [Hoàng Tử].

Đối phương lựa chọn gọi video call, thế là cô bấm trang cá nhân đối phương, nhấn nút mời.

Điện thoại vừa kết nối, một người đàn ông xuất hiện trong phòng livestream, anh ấy khoảng 30 tuổi, da trắng bệch, tướng mạo khá ổn.

Anh ấy nhe răng cười: “Xin chào chủ phòng, tôi là fan hâm mộ của cô, theo dõi cô từ ngày đầu tiên cô bắt đầu livestream đó.”

“Cảm ơn, mời thanh toán tiền quẻ, một Pháo Hoa Chào Mừng.”

“Được, tôi biết quy tắc của cô.” Người đàn ông sảng khoái thanh toán một Pháo Hoa Chào Mừng.

Sau khi nhận được quà tặng, An Như Cố chăm chú nhìn mặt đối phương, cô nhắm mắt lại, bấm tay tính toán, rồi nói: “Quy tắc cũ, trước tiên nói về hoàn cảnh gia đình, anh sinh ra ở một gia đình bậc trung, gia đình có rất nhiều người.”

“Anh có một em trai, bây giờ bố mẹ anh khỏe mạnh, nhưng bố anh bị anh chọc tức đến mức đổ bệnh, đúng không?”

Hoàng Tử lập tức gật đầu, sùng bái nói: “Quả thực gia cảnh nhà tôi rất tốt. Ông nội sinh 5 người con trai và 2 người con gái, cho nên gia đình tôi khá đông người.”

“Tôi và em trai là song sinh, cơ thể bố tôi không tốt lắm, mắc bệnh mãn tính.”

“3 năm trước, anh gặp một đóa đào hoa, có bạn gái, nhưng chỉ nhắn tin qua lại, chưa từng gặp mặt, hai người yêu nhau qua mạng đúng không?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!