“Tôi biết rồi.” An Như Cố nghe xong chẳng quan tâm lắm, chỉ trả lời một câu.
Lâm Sơ Tế cầm la bàn của mình, hồi hộp nói: “Ngài Hứa mới chúng tôi đến xem phong thủy, không biết phong thủy xảy ra vấn đề hay gặp chuyện gì khác.”
Từ sau khi Lâm Sơ Tế học thành tài, người nhà đã đăng ký thông tin để cậu ấy nhận đơn hàng xem như đi rèn luyện. Đây là đơn hàng lần đầu tiên nhận được, nên hơi do dự và bất an, cảm thấy mình sẽ làm hỏng việc.
An Như Cố nhìn cậu ấy, phát hiện cậu ấy khá hồi hộp, nghĩ đến đối phương là em trai của Lâm Vi Vũ, nên cô trấn an: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất cản.”
Mặt cô tinh xảo hệt như được họa sĩ vẽ tỉ mỉ trên một tấm lụa tốt, khí chất như tuyết tan giữa trời đông.
Khi chạm phải mắt cô, như bị gió lạnh thổi sượt qua da, kìm lòng chẳng đặng mà bình tĩnh lại.
Lâm Sơ Tế chạm mắt cô, ngẩn người, lỗ tai đỏ bừng: “Tôi hiểu rồi.”
………………………..
Lúc này, trên lầu chợt truyền đến tiếng động. Một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi đi đến, có mấy trợ lý theo sau.
Hứa Hàn mặc âu phục, đeo kính, khí chất nho nhã, tóc gần như bạc trắng, rõ ràng chỉ hơn 50 tuổi, nhưng nhìn ông ấy lại có cảm giác như người già gần đất xa trời.
Ông ấy ho khan vài tiếng, yếu ớt đi đến bàn, ngồi vào chủ vị, sau khi bắt chuyện với mọi người, thì bắt đầu nói mục đích chân chính mời họ đến đây: “Lần này tôi mời các vị đại sư đến đây, muốn nhờ các vị xem giúp, tại sao tôi đột nhiên già đi nhanh như vậy?”
Một nhân sĩ huyền môn trung niên hiếu kỳ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Hàn thở dài nói: “Tôi cũng không biết nữa, đại khái khoảng 10 ngày trước, sau khi ngủ dậy, tóc tôi bạc đi phân nửa, chẳng có sức bước đi. Bác sĩ đến kiểm tra cho tôi, nói bây giờ các tế bào trong cơ thể tôi giống hệt như người già 70-80 tuổi. Tôi chỉ mới 50 tuổi, sao đột nhiên lại già như vậy?”
Lâm Sơ Tế nhớ đến mấy bộ phim truyền hình mình hay xem, hiếu kỳ hỏi: “Một đêm bạc đầu? Chẳng lẽ ông gặp chuyện gì đau buồn à?”
Trong phim truyền hình, một số người gặp chuyện đau khổ, sau một đêm thì đầu bạc trắng.
Hứa Hàn than thở: “Kỳ quái chính là tôi chẳng hề phiền lòng chuyện gì cả.”
Mọi người bắt đầu suy nghĩ, cơ thể Hứa Hàn rất tốt, không hề có tóc bạc. Chỉ ngủ một đêm, hôm sau thì bạc trắng nửa đầu, cơ thể nhanh chóng suy sụp.
Lúc nào, một người mặc đạo bào nói: “Trên người ông có sát khí, tôi nghi ngờ ông bị tà ma nhập thể, hay là tôi làm phép trừ tà cho ông!”
Hứa Hàn thấy có người đã đưa ra cách giải quyết, lập tức gật đầu đồng ý, giọng điệu vui mừng xen lẫn chút vội vàng: “Được, vậy bây giờ có thể làm phép luôn không?”
Bệnh lạ này chỉ có hơn 10 ngày, nhưng 10 ngày này ông ấy không biết mình đã trôi qua thế nào. Nhìn bề ngoài vẫn bình thường, nhưng thật ra cơ thể gần như sụp đổ.
“Tôi có mang theo dụng cụ, bây giờ thực hiện luôn.”
Những người khác đến đây vì 50 triệu, ồn ào nói ra biện pháp của mình.
Hứa Hàn muốn giải quyết dứt điểm, thế là đồng ý hết thảy.
Bà đồng dùng máu chó đen trừ tà, có người thì lấy bùa trừ tà, có người niệm kinh văn… Cảnh tượng hệt như Bát Tiên Quá Hải, các thần thông hiển lộ, tiếng niệm phép và niệm kinh vang lên không ngừng.
An Như Cố chợt hiểu ra hôm nay khách sạn chỉ tổ chức một bữa tiệc, cảnh tượng náo động và rất ồn ào.
Hứa Hàn hệt như hoàng đế, khiến người ta vung vẩy bùa chú, máu chó, bôi hương lên người, quần áo và mặt mũi vốn dĩ sạch sẽ, bay giờ đã bẩn vô cùng, nhìn như tên ăn mày ở đầu đường xó chợ.
Nhưng ông ấy không quan tâm, chỉ cần có thể trị được quái bệnh, họ làm gì cũng được.
Trong bầu không khí náo nhiệt, máu chó vẩy xong rồi, bùa trừ tà cũng đốt xong rồi, kinh văn cũng kết thúc.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Hứa Hàn ngồi ở chủ vị, có người mong chờ hỏi: “Máu chó đen trừ tà rất tốt, tà ma nào cũng thối lui khi gặp phải, bây giờ ông thấy thế nào?”
“Đốt xong phù chú, ông cảm thấy cơ thể tốt hơn chút nào chưa?”
Mọi người thì chờ mong, Hứa Hàn cảm thấy có thêm động lực, thấy tứ chi truyền đến một cỗ năng lượng, thế là đứng dậy, muốn xem thử mình có đi được hay không.
Kết quả vừa đi được một bước, ông ấy nặng nề ngã xuống đất, hai chân run rẩy, thậm chí còn tệ hơn khi nãy.
Mọi người: ???
Thư ký Vương vội vàng chạy đến đỡ ông ấy, lo âu nói: “Tiên sinh, ngài không sao chứ!”
Hứa Hàn lau trán đầy mồ hôi, yếu ớt lắc đầu: “Không sao.”
Sau đó cầm gương soi tóc của mình, mờ mịt nói: “Mọi người làm phép xong… Tôi cảm thấy mình càng mệt mỏi hơn, mệt quá.”
Mọi người thầm nghĩ không ổn, những phương pháp này ít nhiều vẫn phải có tác dụng với người bị tà ma nhập thể, sao lại không có tác dụng cơ chứ?