Bọn họ biết tất cả những Đạo Quán nổi tiếng trong nước, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến Xuất Vân Quán. Cái Đạo Quán kia chắc là một nơi nhỏ, nghe tên Xuất Vân Quán hẳn là ở thâm sơn cùng cốc.
Lúc này hệt như bác sĩ từ mấy trăm bệnh viện nổi tiếng cả nước đến chẩn bệnh. Kết quả người bệnh chợt mời một thầy lang đến, lại còn định thi đấu với họ.
Nghĩ đến đây, bọn họ thấy ngài Hứa không có mắt nhìn người. Mời một người không cùng đẳng cấp với họ, cảm thấy thật mất mặt.
Người trẻ tuổi ít nhất phải như Lâm Sơ Thế, sinh ra ở gia tộc phong thủy.
Nhưng lúc này, Lâm Sơ Tế lại vui vẻ không thôi nói: “Nghe nói cô bắt được Phương Nhược Thủy đúng không? Sao cô làm được vậy?”
Những người khác: !!!
Bọn họ kinh hãi, đều quay sang nhìn dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng của An Như Cố.
“Phương Nhược Thủy?”
“Phương Nhược Thủy bị cô bắt được?”
“Vậy trấn vật cũng do cô tìm được hả?”
An Như Cố chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm, thái độ lạnh lùng, dáng ngồi thẳng tắp, cổ thon dài, nhìn hệt như bạch hạc.
Cả đám rúng động, hoàn toàn không dám tin tưởng.
Mặc dù môn hạ Lỗ Ban đã xuống dốc, nhưng vẫn rất nổi tiếng vì phản đồ Phương Nhược Thủy vô cùng lợi hại.
Trước Tết Trung Nguyên, trấn vật Nam Kinh bị Phương Nhược Thủy trộm mất, toàn bộ giới huyền môn ở Nam Kinh đều xuất động.
Thực lòng, bọn họ không tin tưởng bản thân có thể tìm được trấn vật, càng không tin tưởng họ có thể tìm được trấn vật trước khi nó bị hủy, dù sao, Phương Nhược Thủy quá lợi hại, không thể khinh thường.
Cô ta chính là kẻ hung ác, đồng thời trong tay có bản gốc sách Lỗ Ban, cho dù người có đạo hạnh cao nhất, cũng phải cân nhắc xem bản thân có chống đỡ được lực lượng thần bí khó lường hay không, cộng thêm Yếm Thắng Thuật, cái lợi chẳng bù cái mất. Huống chi, sau lưng cô ta còn có U Đô, chắc hẳn phải có đồng bọn giúp đỡ.
Nhưng khi họ đang cân nhắc có nên rời bỏ Nam Kinh hay không, đến tối ngày Tết Trung Nguyên, Cục quản lý vụ án đặc thù đã truyền ra tin tốt.
Đã tìm được trấn vật bị Phương Nhược Thủy trộm đi.
Giới huyền môn Nam Kinh khiếp sợ không thôi, cực kỳ tò mò về người chế ngự được Phương Nhược Thủy.
Rốt cuộc cao nhân nào có thể đánh bại Yếm Thắng Thuật trong sự giúp đỡ của U Đô, chế ngự Phương Nhược Thủy, đoạt lại trấn vật?
Bọn họ sai người đi dò la, cực kỳ tò mò lão tiền bối nào ở gia tộc nào không đành lòng nhìn trấn vật Nam Kinh bị hủy, nên đã ra tay giúp đỡ.
Nhưng tất cả những lão tiền bối đạo hạnh cao có thể chế ngự Phương Nhược Thủy đều nói mình chưa từng gặp Phương Nhược Thủy, ngay cả một cọng lông còn chẳng tìm được, thì đã nhận được tin tức nói có người tìm được trấn vật.
Bây giờ, giới huyền học Nam Kinh từ trên xuống dưới ai nấy đều tò mò về người thần bí này.
Kết quả thì sao, người thần bí kia lại là một cô gái trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp, xuất hiện ngay trước mặt họ.
Lâm Sơ Tế thấy bọn họ thắc mắc, cậu ấy cười tít mắt, giọng điệu tràn ngập ngưỡng mộ và sùng bái: “Đúng vậy! Lần trước chị tôi về nhà kể lại, tôi kinh ngạc đến phát điên, Cô ấy không những tìm được trấn vật, mà còn khuyên nhủ Phương Nhược Thủy đi tự thú.”
Mọi người: ???
Mọi người chỉ biết tìm được trấn vật, nhưng không biết Phương Nhược Thủy đến tự thú.
Ánh mắt họ nhìn An Như Cố lập tức thay đổi.
Thế mà có thể khuyên tội phạm giết người đi tự thú!
Đây không phải chuyện đạo hạnh sâu là có thể làm được.
Trong ánh mắt kính nể và kinh ngạc của mọi người, An Như Cố vẫn lạnh lùng, không quan tâm, chẳng màng đến họ, cô chợt nghĩ đến gì đó, quay đầu sang hỏi Lâm Sơ Tế: “Chị của cậu?”
Lâm Sơ Tế vừa cười vừa nói: “Chị của tôi là Lâm Vi Vũ, làm ở Cục quản lý vụ án đặc thù, chị ấy thường xuyên kể về cô. Sau đó thường cảm khái, sao người với người lại chênh lệch lớn đến vậy, còn nói cô đang livestream trên mạng nữa. Tôi luôn tò mò về cô, hôm nay thật may mắn khi gặp cô.”
An Như Cố giật mình, chẳng trách mỗi khi Lâm Sơ Tế cười rộ lên, nhìn hệt như Lâm Vi Vũ.
“Nhà cậu theo trường phái nào?”
“Tam Hợp Phái, tổ tiên là đồ đệ của Dương Công.”
Dùng thiên can địa chi, ngũ hành âm dương làm lý luận phong thủy, được gọi là “Tam Hợp Phái”. Tam Hợp Phái nguồn gốc cổ xưa, quốc sư thời Đường là Dương Quân Tùng, thời kỳ loạn An Sử, kinh thành bị phá hủy, đã mang theo bí tịch phong thủy đến Cống Châu, truyền lưu cho thế hệ sau, rồi sau đó dần dân phổ cập đến dân gian.
Lâm Sơ Tế thấy cô ở Nam Kinh nhưng không biết gia tộc nhà mình, cậu ấy ngượng ngùng gãi tai, giới thiệu cho cô nghe: “Bây giờ có khoảng 10 thế gia phong thủy, từng gia tộc đều có trường phái riêng biệt, ví dụ như nhà tôi là Tam Hợp Phái (thiên can địa chi và ngũ hành âm dương), Kim Tỏa Ngọc Quan (âm dương), Huyền Không Phi Tinh (nghiên cứu các chòm sao)... Danh khí gia tộc tôi đứng đầu Nam Kinh, có thể được tính một trong ba gia tộc mạnh nhất cả nước.”
Nói đến đây, khóe miệng cậu ấy nhếch lên, rõ ràng rất tự hào vì thành tích và vinh hiển của gia tộc nhà mình.