Huống chi lần trước đến nhà Trương Linh bắt Thương Nguyệt, thù lao được 1 triệu tệ, bây giờ chỉ đến đó một chuyện, mà chi phí đi lại đã được 1 triệu… Đãi ngộ quá tuyệt vời.
“Vậy 5 giờ chiều hôm nay, mời ngài đến dự tiệc tại khách sạn Tinh Thần của ngài Hứa.”
An Như Cố cau mày, không ngờ Hứa Hàn phô trương như thế, bẹ bệnh mà còn muốn mở tiệc chiêu đãi, thế là cô ừ một tiếng: “Được.”
Sau khi thư ký Vương rời đi, cô mở tủ quần áo của mình ra.
Tủ quần áo của cô rất đơn điệu, trang phục mùa hè chủ yếu là áo sơ mi ngắn tay và quần dài, màu sắc chủ đạo là đen, trắng và xám.
Cô chọn một áo lụa trắng thêu trúc xanh quanh cổ và tay áo. Sau khi mặc vào toát lên sự phóng khoáng, không bị trói buộc.
6 giờ tối, cô đón xe đi đến khách sạn Tinh Thần ở trung tâm Nam Kinh. Nghề chính của Hứa Hàn là kinh doanh chuỗi khách sạn, trải rộng từ trong nước ra nước ngoài.
Tòa nhà cao vút, xa hoa lộng lẫy, đèn hoa rực rỡ, trang trí tinh xảo, đứng từ xa nhìn vào thấy vô số nhân viên đi qua đi lại.
An Như Cố đưa thiệp mời mà thư ký Vương đã để lại cho phục vụ, người đó gật đầu ra hiệu: “Mời vào.”
Cô đang định cất bước tiến vào, sau lưng chợt truyền đến tiếng huyên náo. Nhìn lại thì thấy một thanh niên đang tranh chấp với phục vụ.
Người này khoảng 23-24 tuổi, tướng mạo bình thường, da nhăn nheo, hệt như đắp thứ gì đó lên mặt, đỏ bừng như trái cà chua.
Anh ta hung tợn chỉ tay vào mặt nhân viên phục vụ: “Tôi được ông chủ mấy người mời đến, tại sao không cho tôi vào trong?”
Người phục vụ lúng túng không thôi, nhưng vẫn duy trì nụ cười, lịch sự nói: “Xin lỗi, hôm nay chỉ có duy nhất một bữa tiệc, nhất định phải có thiệp mời thì mới được phép vào trong, tôi không thể cho anh vào được.”
“Tôi có thể giải quyết sự tình của ông chủ mấy người, tôi chỉ quên mang thiệp mời mà thôi.”
“Xin lỗi, không có thiệp mời không được vào.”
Vậy cô ta thì sao? Sao cô ta có thể vào trong?” Thanh niên kia bỗng vươn tay chỉ vào An Như Cố.
Lúc trông thấy mặt An Như Cố, động tác anh tay dừng lại, đáy lòng xuất hiện sự căm hận. Sáng dấp xinh đẹp như vậy mà vào khách sạn, nhất định đến tiếp rượu.
Người phục vụ đành nói: “Vị này là khách quý mà ông chủ tôi mời đến.”
“Haha, tôi thấy ông chủ mấy người mời cô ta đến tiếp rượu thì có.”
Người phục thấy anh ta sỉ nhục khách mời thì đen mặt, trực tiếp vẫy tay tiễn khách, thái độ quyết tuyệt: “Xin mời anh rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thanh niên kia thấy phục vụ khó chơi, dậm chân, lớn tiếng mắng: “Mấy người đúng là mắt chó coi thường người khác, đừng khinh thiếu niên nghèo! Các người sẽ hối hận!”
Sau đó anh ta rời đi không quay đầu lại, bóng lưng hùng hổ khí thế.
An Như Cố nhìn mặt đối phương, người này được thiên cơ che giấu, cô không thấy rõ vận mệnh của anh ta, chứng tỏ đây là người tu hành, có chút bản lĩnh.
Có điều, trên người anh ta có sát khí và âm khí vờn quanh, từ trường chung quanh hơi kỳ quái, hệt như không khí xung quanh bị bóp méo.
Quá kỳ quái, như sắp gặp tai ương vậy.
Nhìn bóng lưng người kia đi xa, An Như Cố thu hồi suy nghĩ, đi theo chỉ dẫn của phục vụ, tiến vào đại sảnh.
Cô đến tương đối trễ, trong sảnh đã có hơn 10 người đến trước cô. Những người này có già có trẻ, có đạo sĩ, có hòa thượng… Không phải theo một trường phái nhất định.
Khi cô tiến vào, ánh mắt tất cả mọi người đều đánh giá cô, mang theo sự nghi ngờ và tò mà.
Giới huyền học rất nhỏ, thượng tầng trong giới càng nhỏ hơn. Ngài Hứa là người nổi tiếng, bọn họ đã gặp nhau hoặc quen biết nhau từ trước. Mà An Như Cố lại hoàn toàn là khuôn mặt mới.
Ánh mắt họ nhìn nhau, ai nấy như thể hỏi người này là ai, đến từ gia tộc và thế lực nào? Tại sao từ trước đến nay chưa từng gặp?
An Như Cố thấy ánh mắt tò mò và phán xét của mọi người, cô không quan tâm, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống.
Người phục vụ hỏi: “Xin hỏi ngài cần dùng gì?”
“Có trà Quân Sơn Ngân Châm không?”
“Được, tôi lập tức mang đến cho ngài.”
Một người đàn ông trẻ tuổi nhìn An Như Cố thật lâu, mãi lát sau mới trùng to mắt hỏi: “Cô là… Cô An ở Xuất Vân Quán đúng không?”
Đây không phải câu hỏi, mà là câu nhận định.
Cậu ta khoảng 20 tuổi, ánh mắt trong trẻo, đuôi mắt dài rũ xuống, hệt như động vật nhỏ đang hoảng sợ khi đứng giữa rừng sâu âm u, dáng vẻ cực kỳ non nớt. Trước mặt cậu ta bày la bàn và một số vật dụng khác, nhìn có vẻ là đến xem phong thủy.
An Như Cố khá ngạc nhiên, cô tưởng rằng không ai nhận ra mình, không ngờ lại có người nhận ra thân phận của cô, thế là gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Những người khác nghe xong, càng thấy mờ mịt hơn.