Diệp Tiểu Xuyên nghẹn họng trân trối nhìn Vân Khất U biến mất giữa không trung, từ từ quay đầu, nhìn vách đá phía sau mà Vân Khất U đã chém ra một ngấn sâu há hốc mồm.
Bỗng nhiên, một khối nham thạch nhỏ cỡ đầu của trẻ nhỏ lăn lộc cộc xuống đến bên chân hắn.
Hắn lấy lại tinh thần, nhảy chân chửi ầm lên: "Vân Khất U! Ngươi dám uy hiếp ta? May mắn ngươi chạy nhanh, may mắn Diệp Tiểu Xuyên ta không đánh nữ nhân, may mắn đạo hạnh của ngươi cao hơn ta, nếu không ta còn không dạy dỗ ngươi một trận ra trò, để ngươi tiếp thu thủ đoạn của Diệp Tiểu Xuyên ta một chút!"
Không ngờ, đúng lúc này, chỗ phương hướng vừa rồi Vân Khất U vừa biến mất, một bóng người bỗng nhiên bay tới. Diệp Tiểu Xuyên giật nảy mình, tưởng rằng Vân Khất U nghe thấy mình chửi mắng nên quay lại, bị dọa đến hai chân run rẩy.
Hắn đang chuẩn bị quỳ xuống cầu xin tha thứ thì nhìn kỹ lại, mới nhận ra người đến không phải Vân Khất U, mà là Cô Lỗ Điểu, được Giới Luật viện cử đến đưa cơm cho mình.
"Con chim thối! Suýt chút nữa đã bị ngươi dọa chết!"
Sau khi thấy rõ ràng là Cô Lỗ Điểu, Diệp Tiểu Xuyên liền nắm lấy một hòn đá bên chân ném về phía Cô Lỗ Điểu đang bay tới.
Cô Lỗ Điểu nhẹ nhàng né tránh, bay vút qua nham thạch, trong miệng phát ra tiếng kêu "lộc cộc lộc cộc", dường như đang chế giễu Diệp Tiểu Xuyên.
Hôm nay cơm và đồ ăn cũng không tệ, mặc dù vẫn là bánh màn thầu và dưa muối, nhưng dường như Tôn Nghiêu mở rộng tầm mắt, chiếc bánh màn thầu này không còn là bánh màn thầu lạnh lẽo, mà còn mang theo chút hơi nóng.
Ăn xong bữa sáng, Cô Lỗ Điểu quắp lấy hộp cơm liền bay trở về.
Diệp Tiểu Xuyên lại rơi vào trạng thái nhàm chán và tịch mịch một lần nữa.
Hai ngày nay, dù Vân Khất U hôn mê, nhưng chung quy cũng là một đại mỹ nhân tuyệt thế, hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, vừa thưởng thức mỹ nữ tuyệt thế, vừa lẩm bẩm lầu bầu, cũng là một niềm hưởng thụ lớn.
Không ngờ Vân Khất U hồi phục nhanh như vậy, mới hai ngày đã tỉnh lại, khiến bây giờ hắn lại trở thành người cô đơn, trong lòng cô đơn không nói thành lời.
Rồi sau đó, hắn lại bắt đầu căng cổ gào hát lên.
"Ta là một chú chim nhỏ, bay bay, lại bay không cao. Tìm tìm kiếm kiếm, tìm tìm kiếm kiếm, tìm được một đại pháp bảo, không cho ai cả, ta nuốt riêng mình. . . Ầm!"
Có lẽ là vì giọng hát của Diệp Tiểu Xuyên quá khó nghe, ngay cả trời xanh cũng không dám nhìn thẳng, đang hát thì một viên đá nhỏ từ khe hở trong tảng đá nham thạch mà Vân Khất U chém ra trước kia rơi xuống, đúng lúc đập vào đầu Diệp Tiểu Xuyên đang ngồi dưới đất căng cổ hát.
Diệp Tiểu Xuyên bị đập choáng đầu hoa mắt, tức giận, nhảy dựng lên, phẫn nộ quát: "Con mẹ nó, lão tử hát cũng không được sao? Ta đạp nát các ngươi!"
Hắn nhặt một tảng đá lên, hung hăng đập vào vết kiếm bên cạnh kia.
Chẳng ngờ, sau một cú đập đó, cả khối đá nham thạch rầm rầm rơi xuống.
Diệp Tiểu Xuyên giật mình, vội vàng lùi lại, giật mình nói: "Khi nào sức lực của ta trở nên lớn như vậy? Chẳng lẽ trong lúc vô tình, ta đã trở thành cao thủ tuyệt thế?"
Vách đá rơi xuống ra khoảng một thước, rộng năm thước, giống như cả một tảng đá lớn rơi xuống.
Một lúc sau, Diệp Tiểu Xuyên phát hiện có điều không ổn, bên trong vách đá rơi xuống, vậy mà hình như có chữ viết!
Diệp Tiểu Xuyên sững sờ, đi ra phía trước nhìn kỹ, chỉ thấy trên vách đá khắc chi chít rất nhiều văn tự cổ xưa, những văn tự này tựa hồ là một loại khẩu quyết tu luyện, toàn bộ giấu ở bên trong vách đá, bên ngoài còn có một tầng vách đá dày một thước che phủ.
Nếu không phải Vân Khất U dùng kiếm chém vỡ vách đá dọa Diệp Tiểu Xuyên, chỉ sợ ngàn năm vạn năm sau cũng không ai có thể phát hiện bí mật đằng sau vách đá Tư Quá Nhai.
Diệp Tiểu Xuyên không biết đó là văn tự gì, nhưng nhìn vài lần văn tự lộ ra trên vách đá, tim bỗng nhiên nhảy thình thịch.
Văn tự trên vách đá này quả nhiên là điển tịch tu chân, lại vô cùng huyền diệu, tựa hồ cùng với Âm Dương Càn Khôn Đạo mà mình tu luyện là đồng nguyên, thậm chí còn huyền diệu thâm ảo hơn cả chân pháp Âm Dương Càn Khôn Đạo.
Hắn vui mừng quá đỗi, đưa tay đập vỡ toàn bộ bên ngoài vách đá đã bị nới lỏng.
Ước chừng một canh giờ sau, vách đá mới tinh một mặt cao bảy thước, rộng hơn một trượng xuất hiện trước mặt Diệp Tiểu Xuyên.
Trên vách đá khắc chi chít mấy ngàn văn tự, không có lời tựa, mở đầu là mấy chữ lớn: "Thiên chi Đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc. Nhân chi đạo tắc bất nhiên, tổn bất túc nhi phụng hữu dư, là nói, nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên."*
*Trích Đạo Đức Kinh, nghĩa là:
Đạo Trời như dương cung. Cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên. Thừa thì bớt đi, không đủ thì bù vào. Đạo Trời bớt dư bù thiếu.
Đạo người chẳng vậy, bớt thiếu bù dư. Ai đem chỗ dư bù đắp cho thiên hạ? Phải chăng chỉ có người có Đạo?
Người bắt chước Đất, Đất bắt chước Trời; Trời bắt chước Đạo; Đạo bắt chước tự nhiên.
Diệp Tiểu Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy khúc dạo đầu, sắc mặt cũng có chút kích động, vừa nhìn về văn tự phía sau.
"Thiên hạ vạn vật sinh ư hữu, hữu sinh ư vô. Vô vi nhi hành, phương năng đắc chứng thiên đạo. Tạo đạo chi công, chí vu ngộ tính, tu đương bồi dưỡng mệnh cơ vi bản*."
*Trích Đạo Đức Kinh: Vạn vật trong thiên hạ từ “có” mà sinh ra; “có” lại từ “không” mà sinh ra. Đi theo tự nhiên, mới có thể chứng được Thiên Đạo. Công tạo đạo, cho tới ngộ tính, cầm lấy bồi dưỡng căn cơ làm gốc.
"Xâm nhập từng cửa, vận dụng lục căn* hỗ trợ lẫn nhau, ngũ uẩn* cảm giác được thuần phục, thì lục giải* một cũng tan biến vậy."
*Lục căn: sáu căn: nhãn căn, nhĩ căn, tỷ căn, thiệt căn, thân căn, ý căn.
Ngũ uẩn: năm giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân.
Lục giải: sáu thức: nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức.
"Tâm vốn là vô hình, nhưng do cảnh giới mà có. Nếu không chế ngự được lục căn, thì tâm sẽ không thể an định.. . ."
"Người tu hành, đi như gió, đứng như tùng, ngồi như chuông, nằm như cung. . ."
"Tất cả dẫn đường, lấy bế hơi thở làm chủ. Tất cả tu dưỡng, lấy cắt đứt ham muốn làm chủ. Hơi thở không bế thì khí không tụ, ham muốn không ngừng thì tinh thần không vững. . ."
Trên vách đá có khắc hàng ngàn thông thiên văn tự, cơ hồ toàn bộ đều là những văn tự cổ xưa đọc không thuận miệng, khó hiểu, tối nghĩa. Nếu là những người tu hành có đạo hạnh cao cường như Vân Khất U, thì có thể lĩnh hội được một ít sau khi nhìn thấy những thông thiên văn tự này.
Diệp Tiểu Xuyên có đạo hạnh quá thấp, vừa nhìn thấy những văn tự đọc không thuận miệng này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ù tai choáng váng.
Nhưng hắn cũng không phải là đồ đần, bản văn tự này khắc vào trong vách đá, chỉ nhìn một chút, liền phát hiện cùng Âm Dương Càn Khôn Đạo mà mình ngày đêm khổ tu mười mấy năm qua chính là như nhau.
Tựa hồ, chân pháp Âm Dương Càn Khôn Đạo từ trước đến nay không truyền ra ngoài trong suốt bốn ngàn năm qua của Thương Vân môn, chính là từ những văn tự này diễn hóa mà ra, nhưng những văn tự trước mắt này, lại sâu sắc hơn Âm Dương Càn Khôn Đạo gấp mấy lần!
Diệp Tiểu Xuyên nhớ tới một chuyện cũ của Thương Vân môn, căn cứ theo một điển cố ghi chép được mấy đời tổ sư của Thương Vân môn truyền thừa, năm đó tổ sư đời thứ nhất của Thương Vân môn là Thương Vân Tử, vốn là một học trò nghèo túng, hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa trúng cử, âu sầu thất bại, lúc đi du ngoạn thiên hạ, đi tới Thương Vân sơn này, ở sau núi của Luân Hồi Phong, trong lúc vô tình có được một bộ điển tịch tu chân thượng cổ truyền lại.
Thương Vân Tử bế quan mấy chục năm, từ điển tịch tu chân đó lĩnh ngộ ra chân pháp Âm Dương Càn Khôn Đạo vang danh thiên hạ, cùng mấy loại tuyệt luân kiếm quyết uy lực mạnh mẽ, còn có một số thân pháp khác.
"Chẳng lẽ, năm đó Thương Vân Tử tổ sư chính là lĩnh ngộ ra Âm Dương Càn Khôn Đạo từ những văn tự này?"
Diệp Tiểu Xuyên càng nghĩ càng thấy khả năng này cực lớn, trong lòng không khỏi trở nên hưng phấn!
"Ta sắp phát tài rồi! Ta sắp phát tài rồi! Ta sắp trở thành một nhân vật phong cách giống như tổ sư! Tôn Nghiêu! Ngươi nhất định phải chết! Lão tử nhất định sẽ báo thù!"
Hắn nghĩ tới một thân thành tựu của Thương Vân Tử tổ sư, đồng tử lập tức co lại. Ngay sau đó, hắn khoa chân múa tay trên bệ đá, giật mình nảy, bộ dáng trông thật hèn mọn.
Hoan hô một lúc lâu, hắn lại nhìn kỹ những văn tự trên vách đá, phát hiện bộ điển tịch tu chân này chứa đựng tất cả các chân pháp hiện tại của Thương Vân môn, thậm chí còn có nhiều chân pháp thần thông đã thất truyền.
Trừ cái đó ra, Diệp Tiểu Xuyên còn phát hiện một vật.
Ở phía sau cùng của văn tự thông thiên, có một lỗ khảm trên vách đá, cũng không lớn, chỉ bằng bàn tay người trưởng thành.
Bên trong lỗ khảm, có một chuôi kiếm đang lẳng lặng nằm đó.
Đúng, chỉ là một chuôi kiếm, không có thân kiếm, chỉ là một chuôi kiếm bình thường, kiểu dáng cổ sơ.