Kiếm bình thường thường được tạo thành từ năm bộ phận, theo thứ tự là chuôi kiếm, hộ thủ, thân kiếm, lưỡi kiếm và mũi kiếm.
Diệp Tiểu Xuyên lấy đồ chơi chỉ có chuôi kiếm và hộ thủ, không có thân kiếm ra từ lỗ khảm trên vách đá, cầm trong tay to bằng bàn tay.
Hắn cẩn thận kiểm tra chuôi kiếm từ trên xuống dưới. Hộ thủ không có dấu vết của thân kiếm bị gãy hoặc bị nhổ ra. Chuôi kiếm liền khít với hộ thủ, dường như vốn dĩ chỉ là chuôi kiếm, người chế tác nó cũng không nghĩ đến việc gắn nó vào thân kiếm.
"Cái đồ chơi gì thế này! Giấu kỹ như thế, ta còn tưởng là một thanh thần binh tuyệt thế, sao lại chỉ là một chuôi kiếm tầm thường? Đùa nhau à?"
Sau khi nghiên cứu đi nghiên cứu lại, Diệp Tiểu Xuyên xác định rằng chuôi kiếm này tuyệt đối không phải là thần binh lợi khí gì, trong lòng vừa tức vừa buồn bực, uất hận vứt chuôi kiếm xuống một bên.
Sau khi tức giận, hắn lại tiếp tục nghiên cứu những điển tịch tu chân trên vách đá. Mặc dù hắn không thích tu chân luyện đạo, chán ghét những quy tắc khuôn sáo của các môn phái chính đạo, nhưng trong mấy năm qua, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa của hắn đã đạt đến tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không Khống Vật, trong khi hắn vẫn đang ở tầng thứ tư cảnh giới Thần Hải.
Chính đạo và Ma giáo tại Tu Chân giới của bây giờ, phần lớn hình thành từ bốn ngàn năm trước, có một hệ thống phân cấp, tổng cộng chia làm mười tầng.
Theo thứ tự từ thấp đến cao là Thổ Nạp, Đạo Khí, Quy Nguyên, Thần Hải, Khống Vật, Nguyên Thần, Xuất Khiếu, Linh Tịch, Thiên Nhân, Trường Sinh.
Tầng thứ tư cảnh giới Thần Hải, chính là đả thông hai huyệt đạo quan trọng trong thân thể là Thần Môn và Huyền Hải, nối liền các kinh mạch chính trong cơ thể, chân nguyên có thể tự lưu thông trong kinh mạch, trên giang hồ tại phàm trần, đây chính là cao thủ tuyệt đỉnh đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng tại Tu Chân giới thì vẫn chưa đủ để nhập môn.
Thực sự bước vào Tu Chân giới là đạt đến tầng thứ năm của cảnh giới Khống Vật, chỉ có đạt đến tầng cảnh giới này, mới có thể khống chế pháp bảo, ngự không ngàn dặm, hơn nữa tuổi thọ cũng sẽ gia tăng.
Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu Tu Chân giả bị mắc kẹt ở tầng thứ tư mấy chục năm mà không thể tiến thêm một bước, hai năm trước Diệp Tiểu Xuyên đã đạt đến cảnh giới Thần Hải, thế nhưng hết lần này tới lần khác tầng thứ năm cảnh giới Khống Vật này lại luôn khiến cho hắn thật đau đầu.
Muốn Khống Vật, không chỉ do cố gắng và thiên phú quyết định, chủ yếu nhất vẫn là một khi giác ngộ, cảm ngộ tạo hóa của thiên địa, và trình độ hiểu biết về thiên đạo.
Trước đây, Diệp Tiểu Xuyên cả ngày lười biếng không tu luyện Âm Dương Càn Khôn Đạo. Hôm nay nhìn thấy điển tịch cổ xưa trên vách đá, tâm trí hắn liền trở nên phấn chấn.
Thầm nghĩ không chừng, năm đó tổ sư đời thứ nhất của Thương Vân môn, Thương Vân Tử, chính là lĩnh ngộ ra tuyệt thế thần công từ vách đá này. Nếu mình chăm chỉ luyện tập, chắc chắn cũng có thể trở thành một nhân vật giống như tổ sư.
Con chuột bự từ trước đến nay vẫn luôn lười biếng của Thương Vân sơn, cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc tu luyện. Hắn đối mặt với vách đá, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, căn cứ theo những văn tự thâm ảo trên đó, bắt đầu điều động chân khí trong cơ thể.
Tuy nhiên, hắn đã quên mất một điều.
Điển tịch công pháp trên vách đá này, chữ nào chữ nấy như cơ, câu nào câu nấy ẩn chứa thiên đạo vô thượng, há có thể để một đệ tử tu vi thấp như hắn có thể trực tiếp quan sát tu luyện được?
Âm Dương Càn Khôn Đạo chỉ là một loại pháp môn tu luyện được diễn hóa từ những văn tự này, đã có sức mạnh ngập trời, huống chi là văn tự thông thiên.
Tu vi của Diệp Tiểu Xuyên quá thấp, căn cơ không ổn định, tu luyện tùy tiện trên những văn tự trên vách đá, vô cùng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Lúc bắt đầu, chỉ ngồi một canh giờ, cảm giác thu hoạch rất nhiều, chân nguyên hao tổn vì độ khí cho Vân Khất U trong hai ngày này, không chỉ đều đã khôi phục, với lại dường như chân nguyên còn thâm hậu hơn trước kia rất nhiều.
Chuyện này khiến Diệp Tiểu Xuyên vô cùng vui mừng. Hắn thầm nghĩ, chỉ cần tu luyện dựa theo điển tịch trên vách đá, không cần đến mười ngày nửa tháng, hắn có thể đạt đến tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không Khống Vật. Nghĩ thông suốt điểm ấy, hắn ăn hai ba miếng hết cơm tối Cô Lỗ Điểu đưa tới rồi tiếp tục tu luyện.
Đến đêm khuya, chỉ thấy trong bóng tối, một mình Diệp Tiểu Xuyên khoanh chân ngồi đối diện với vách đá, nhắm chặt hai mắt, trong tay hắn thỉnh thoảng có thủ ấn biến ảo, dẫn dắt linh khí xung quanh đi vào kinh mạch trong cơ thể.
Mỗi khi linh khí xung quanh đi vào cơ thể hắn qua lỗ chân lông, hắn cảm thấy sự lạnh lẽo thấu xương xung quanh giảm đi một phần. Dần dần, thời gian trôi qua, hắn cảm thấy mình không còn lạnh nữa, cơ thể ấm áp như gió xuân.
Diệp Tiểu Xuyên trong lòng, hô to những điển tịch trên vách đá này quả thực lợi hại.
Thế là, hắn không chút do dự, tăng tốc dẫn dắt linh khí đi vào cơ thể.
Điển tịch vô cùng thâm ảo, mà chỗ sau núi của Luân Hồi Phong này lại là nơi linh khí dồi dào, tu vi đạo hạnh của Diệp Tiểu Xuyên ngay cả nhập môn cũng không có cửa, bỗng nhiên có nguồn linh lực khổng lồ tràn vào, thật sự là một chuyện cực vi hung hiểm.
Rất nhanh hắn liền phát hiện, linh khí tràn vào kinh mạch bên trong cơ thể hắn ngày càng nhiều, ngày càng bành trướng, nhưng kinh mạch trong cơ thể hắn lại không rộng lắm.
Giống như một cái bình nhỏ, chỉ có thể chứa được một lượng nước nhất định. Nhưng khi cái bình đã đầy, nếu tiếp tục đổ nước vào, nước sẽ tràn ra ngoài.
Người tu chân đều rất rõ ràng, muốn tăng cường tu vi, trước hết cần phải phát triển kinh mạch, củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần.
Kinh mạch là lòng sông, chân nguyên linh lực là nước sông. Lòng sông nhất định phải đủ rộng, mới có thể cho dòng nước chảy trôi.
Trước đây Diệp Tiểu Xuyên đã hiểu rõ đạo lý này. Sư phụ của hắn, Túy đạo nhân, đã từng nhắc nhở hắn không chỉ một lần.
Đáng tiếc, hôm nay hắn quá hưng phấn, cộng thêm linh khí nhập thể khiến thân thể ấm áp dễ chịu, nên quên mất gốc rễ này.
Khi hắn phát hiện ra thì đã quá muộn!
Trong cơ thể chật hẹp, những luồng linh lực bành trướng bên trong kinh mạch bắt đầu hung hăng tấn công thẳng vào kinh lạc của hắn.
Trong nháy mắt, mấy đầu kinh mạch nhỏ đã bị đánh bể tan tành. Một khi kinh mạch bị vỡ vụn hoặc tắc nghẽn, linh khí trong cơ thể sẽ không thể tự vận chuyển được.
Diệp Tiểu Xuyên chỉ cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung, kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm tinh huyết! Trong cơ thể, kinh mạch đứt gãy và tắc nghẽn vô số. Sau khi linh khí xông phá kinh mạch, trực tiếp chảy ngược vào lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến đau đớn dữ dội lan khắp cơ thể.
Diệp Tiểu Xuyên thầm hô trong lòng: "Mạng ta xong rồi! Ta vẫn là xử nam..."
Ý nghĩ vừa thoáng qua, chớp mắt, hắn đã ngất xỉu trên đất.
Thật may mắn đúng lúc này, ngụm máu tươi kia vừa khéo phun trúng chuôi kiếm cổ sơ mà hắn đã vứt bỏ ở nơi hẻo lánh vào ban ngày.
Chuôi kiếm như bọt biển, lập tức hút sạch máu tươi trong nháy mắt.
Một lát sau, một đạo ánh sáng xanh nhạt nhu hòa chậm rãi phát sáng trên sườn đồi đen kịt của Tư Quá Nhai.
Chỉ thấy, sau khi hấp thu tinh huyết của Diệp Tiểu Xuyên, vốn chỉ là chuôi kiếm cổ sơ dần dần ngưng kết thành một thanh kiếm thực chất, dài khoảng ba thước bảy tấc, trên thân kiếm có khắc đầy những đồ án minh văn cổ lão.
Một luồng ánh sáng xanh nhạt, ung dung huyền dị, phát ra từ những đồ án minh văn trên thân kiếm.
Ong...
Cổ kiếm thần bí bỗng nhiên rung động trên mặt đất vài cái, phát ra tiếng động ong ong nho nhỏ, Ngay sau đó, cổ kiếm thần bí này bay lên, hư huyền đến bên cạnh Diệp Tiểu Xuyên đang hôn mê, cách đỉnh đầu hắn khoảng ba thước.
Ánh sáng xanh nhạt từ những minh văn trên thân kiếm, giống như có xúc tua, chậm rãi chảy vào cơ thể Diệp Tiểu Xuyên.
Vốn dĩ vì kinh mạch bị nổ tung, khí tức tan rã mà sắc mặt của Diệp Tiểu Xuyên tái nhợt, khi hấp thu luồng ánh sáng xanh nhạt cổ quái kia, dần dần trở nên hồng nhuận.