[Dịch] Thiên Chi Hạ

/

Chương 14: Tơ Nhện Phật Thủ (3)

Chương 14: Tơ Nhện Phật Thủ (3)

[Dịch] Thiên Chi Hạ

Tam Huyền

4.642 chữ

22-05-2024

Nếu Liễu Nhân đã bị cho là hàng ngũ thân cận Tục tăng, tình cảnh của Bốc Quy sẽ khó xử. Chính tăng vì tránh hiềm nghi, không dám thân cận với hắn, sau khi Tục tăng coi hắn là Chính tăng, cũng không để ý t·ớ·i hắn, bởi vậy không người nào trong chúng tăng trong chùa nguyện ý chiếu cố hắn. May là hắn đơn thuần chịu khó, trụ trì Giác Minh thiền sư của Chính Kiến đường đã phân công hắn quét tước Thần Thông tàng, nơi mà bình thường phải ba người mới có thể quét tước xuể, một mình hắn có thể thu xếp đến không nhiễm một hạt bụi. Bởi vì ngoại hình hắn đáng ghê tởm, tính cách quái gở, nên để hắn ở trong một gian chứa đồ lặt vặt tại Tàng Kinh các, ở mãi đã mười năm.

Bốc Quy coi công việc ở Thần Thông tàng như giá trị duy nhất của mình ở Thiếu Lâm tự, hắn trời sinh lực lớn, bất luận người nào muốn tới gần đều sẽ bị hắn đánh đuổi.

Hắn chỉ sợ không còn công việc này, bản thân lại phải trở về đi ăn xin trên đường. Hắn sợ đường phố, cũng sợ những người này.

Bốc Quy cũng không phải là không có hy vọng. Mỗi ngày vẩy nước quét dọn xong xuôi, hắn trở về phòng mình, ngửa người ra sau, hai tay chống đất, luyện tập Thiết Bản kiều. Đây là công phu hắn cầu được từ chỗ Liễu Nhân, mỗi ngày hắn kéo duỗi phần lưng, cố chịu đau đớn, một khi luyện là một canh giờ, chỉ hy vọng lưng gù của mình có thể thẳng một chút. Hắn không cầu giống như người thường, chỉ hy vọng có thể cao chút, thẳng thêm chút, cho dù một chút cũng được.

Tư thế này giống như một con rùa nằm ngửa, trớ trêu thay, hắn chỉ hy vọng tư thế này có thể làm cho hắn không tiếp tục giống như một con rùa. Đây chính là nguyên do hắn thà ở trong phòng chứa đồ lặt vặt cũng không muốn ở cùng với những đệ tử khác, là bí mật hắn hoàn toàn không muốn để người khác phát hiện.

"Từ lâu về trước, có một kẻ trộm khét tiếng tên gọi Can Đạt Đa, lúc sinh tiền hắn làm nhiều việc ác, sau khi chết rơi xuống địa ngục, chịu nỗi đau bị lửa thiêu đốt dày vò. Một hôm, Phật Đà trên đường đi ngang qua một cái giếng, nghe thấy tiếng kêu tiếng khóc thảm thiết, thế là ngó tới, hóa ra cái giếng đó nối thẳng địa ngục, trong địa ngục Can Đạt Đa bị ngọn lửa cháy mạnh dày vò. Can Đạt Đa nhìn thấy Phật Đà, pháp thân trang nghiêm, thanh tịnh thánh khiết, bèn hô to Phật Đà cứu ta."

Hôm đó, Giác Minh trụ trì tâm huyết dâng trào, truyền chúng đệ tử đến muốn khảo cứu《Đệ tử Phật giới》, đồng thời giảng giải kinh văn Phật pháp. Bốc Quy cũng được liệt v·à·o·, Giác Minh đã kể câu chuyện này.

"Nghe thấy Can Đạt Đa kêu cứu, Phật Đà mở ra pháp nhãn, nhìn khắp ba ngàn thế giới, quá khứ tương lai. Thì ra lúc còn sống Can Đạt Đa tuy rằng làm nhiều việc ác, nhưng có một lần đi đường, sắp giẫm phải một con nhện, hắn bỗng động lòng, nghĩ thầm hà tất làm hại tính mạng? Thế là bước qua, tha cho con nhện. Vì vậy Phật Đà vươn tay, mang tới một con nhện, đặt nó bên cạnh giếng, con nhện phun ra sợi tơ, thăm dò xuống giếng, Can Đạt Đa nhìn thấy cơ hội, vội vàng đưa tay nắm lấy, trèo lên dọc theo sợi tơ. Hắn leo một mạch, leo đến nửa chừng thì mệt mỏi, hơi thở dốc, cúi đầu xuống, thấy chúng sinh địa ngục cũng đang leo lên dọc theo tơ nhện. Hắn nghĩ thầm, sợi tơ này mảnh như vậy, làm sao có thể chịu nổi trọng lượng nhiều người thế này? Nếu đứt rồi, ta há chẳng phải phải trở lại địa ngục chịu khổ sao? Thế là đạp chân đá ác quỷ theo sau, mắng: 'Tơ nhện này là của ta, các ngươi không được phép leo lên!' Cú đá này của hắn làm tơ nhện lập tức đứt đoạn, trước khi rơi vào địa ngục, Can Đạt Đa chỉ nghe thấy Phật Đà khẽ thở dài một tiếng."

Giác Minh nói: "Chớ làm điều ác, hãy làm điều thiện. Chớ thấy điều thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy điều ác nhỏ mà làm. Các ngươi đều tuổi trẻ, huyết khí phương cương, đặc biệt phải chú ý,《Đệ tử Phật giới》là thầy tốt của các ngươi, p·h·ả·i ghi nhớ."

Bốc Quy ngồi trong góc, tập trung tinh thần lắng nghe, rất chuyên chú, câu chuyện này dường như khiến nội tâm hắn khá xúc động. Tiếp đó Giác Minh muốn chúng đệ tử tụng niệm điều lệ, mọi người cầm sách đọc to thành tiếng, Bốc Quy hoàn hồn, cũng vội nhìn chằm chằm vào sách tụng niệm như thường, nhưng dù sao cũng đã chậm nửa nhịp.

Sau giờ Ngọ ngày này, chúng đệ tử thích mát, trốn ở Tàng Kinh các nói chuyện phiếm, Minh Bất Tường cũng ở trong đó. Mọi người đang tán gẫu hứng khởi, Minh Bất Tường đột nhiên đứng dậy, mọi người đều kinh ngạc, hỏi: "Sao vậy?"

Minh Bất Tường nói: "Ta nhìn thấy một con chuột."

Mọi người kinh hãi, trong Tàng Kinh các tối kỵ chuột, nếu có chuột gặm cắn thư tịch, gây nên hư hỏng, chúng đệ tử đều phải chịu trách nhiệm.

Lữ Trường Phong vội hỏi: "Thật hay giả?"

Minh Bất Tường nói: "Cũng có thể là ta hoa mắt."

Lữ Trường Phong nói: "Chuyện này không đùa được đâu, mọi người mau tìm!"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!