Ước chừng một lúc lâu sau, Tiếu Thành Anh mới quay trở lại. Anh ta tỏ ý tin tưởng và sẽ dựa vào manh mối của Văn Trạch Tài để đi tìm người. Trong khoảng thời gian này, thầy trò Văn Trạch Tài cứ yên tâm nghỉ ngơi tại biệt thự, muốn đi đâu cứ tuỳ ý nói Tiếu bá đánh xe chở đi.
Tuy nhiên, mấy người Văn Trạch Tài chưa kịp đi chơi thì ngày hôm sau Tiếu Thành Anh đã dẫn về một vị khách nữ.
Cô ấy không phải người của gia tộc Tư Mã mà là vị hôn thê của Tiếu Thành Anh đồng thời cũng là bạn tốt của Mã Ái Hương, tên Sở Thanh Thanh. Vì nghe danh tiếng Văn đại sư nên hôm nay muốn tới gặp mặt.
Dường như hai chữ “thục nữ” tồn tại trên đời là để dành cho Sở Thanh Thanh.
Cô ấy đi nhẹ nói khẽ cười duyên, dịu dàng hiền hậu.
Nếu ví Mã Ái Hương như bông hoa hồng rực rỡ, kiêu sa thì Sở Thanh Thanh chính là một nhành phong lan mềm mại, dù đứng yên một chỗ cũng toát lên phong thái cao sang, quyền quý.
Sở Thanh Thanh nhỏ nhẹ thưa: “Nghe danh đại sư đã lâu mà giờ mới có cơ hội gặp mặt. Hôm nay tôi mạo muội tới đây là muốn tính vận mệnh của mình trong năm nay.”
Đúng lúc này, Tiếu Nhạc Nhạc đi học về, vừa vào cửa thì nghe được những lời này, cô bé trừng lớn mắt, làm bộ ngạc nhiên dữ lắm: “Ôi trời chị Thanh Thanh, không phải chỉ bảo chị dị ứng nhất là mấy trò mê tín dị đoan hay sao?”
Địch ý quá rõ ràng, đến Triệu Đại Phi thường ngày ngô ngô nghê nghê mà còn nghe ra được.
Tiếu Thành Anh cau chặt mày, đang định mở miệng nói gì đó liền bị Sở Thanh Thanh khẽ giật gấu áo cản lại. Động tác của cô ấy rất kín đáo, nếu không phải Văn Trạch Tài ngồi góc trong, tầm mắt vừa đúng vị trí đó thì cũng không phát hiện ra.
“Đúng là lúc trước không tin, nhưng gần đây xảy ra một vài việc ngoài ý muốn nên chị bắt đầu tin rồi”, Sở Thanh Thanh cười hiền, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Nhạc Nhạc vô cùng ôn nhu và bao dung.
Tiếu Nhạc Nhạc bĩu môi, dậm chân bình bịch đi lên lầu.
Tiếu Thành Anh sốt ruột nhắc nhở: “Đi chậm thôi kẻo ngã.”
Tiếu Nhạc Nhạc thò đầu ra lan can, lè lưỡi làm mặt quỷ: “Kệ em!”
Dứt lời liền cố tính chạy nhanh hơn.
“Bịch…” tiếng vấp té rất mạnh kèm theo đó là tiếng Tiếu Nhạc Nhạc khóc ré lên.
Tiếu Thành Anh đen mặt, vội vàng chạy lên lầu bế em xuống. Tiếu Nhạc Nhạc chôn mặt vào hõm cổ anh, không ngừng thút tha thút thít.
Tiếu Thành Anh đặt Nhạc Nhạc lên sô pha, rồi sốt sắng chạy đi lấy hộp sơ cứu gia đình, vừa cẩn thận bôi thuốc vào vết thương vừa dịu dàng dỗ dành.
Cả quá trình, Sở Thanh Thanh chỉ ngồi một bên quan sát, thái độ thản nhiên lạ thường.
Cảm thấy sắp có biến, Triệu Đại Phi và Tần Dũng xích gần về phía sư phụ tìm kiếm cảm giác an toàn. Trong khi ấy, Văn Trạch Tài không để ý xung quanh mà tầm mắt chỉ dừng trên người Tiếu Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Sở Thanh Thanh cực kỳ sửng sốt. Cô siết chặt túi xách, cười nhạt: “Hình như Văn đại sư rất quan tâm Nhạc Nhạc thì phải.”
Nghe có người nhắc tên mình, Văn Trạch Tài dời mắt nhìn qua. Biết mình thất thố, Sở Thanh Thanh vội đứng dậy: “Xin phép đại sư, ngày mai tôi lại tới.”
“Ơ, em phải đi rồi à?”
Tiếu Thành Anh gỡ tay Nhạc Nhạc ra, ba chân bốn cẳng đuổi theo vị hôn thê.
“Trong nhà có việc, em về trước, anh không cần đưa em về”, Sở Thanh Thanh nói rất lạnh lùng rồi dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Suýt chút bị cánh cửa gỗ to đùng đập vào mặt, Tiếu Thành Anh có chút mờ mịt. Rất may, Tiếu bá đã có mặt cứu nguy: “Thiếu gia cứ vào trong đi, để tôi đưa Sở tiểu thư về.”
Tiếu Thành Anh gật đầu: “Đi đi, chạy chậm một chút, chiều nay đài báo có mưa.”
“Thưa vâng”, Tiếu bá khom lưng chào rồi cầm chìa khoá xe hơi vội vã đuổi ra cổng.
Thấy Tiếu Thành Anh quan tâm Sở Thanh Thanh, Tiếu Nhạc Nhạc bực bội ra mặt, tập tễnh nhảy lò cò lên cầu thang trở về phòng mình.
Đợi tới lúc Tiếu Thành Anh quay lại thì chỉ còn mỗi ba người Văn Trạch Tài ngồi đó. Anh ta ngơ ngác hỏi một câu không thể ngốc nghếch hơn: “Ơ, Nhạc Nhạc đâu?”
Triệu Đại Phi nghẹn cười, chỉ chỉ lên lầu: “Trển á.”
Tần Dũng mím chặt môi quay đầu sang chỗ khác.
Tiếu Thành Anh ngồi xuống ghế, ngượng ngùng giải thích: “Ngại quá, khiến ba vị chê cười rồi. Không hiểu vì cớ làm sao mà hai người họ mỗi lần gặp nhau là cứ vậy hoài, tôi cũng đến đau cả đầu.”
Văn Trạch Tài đột nhiên hỏi: “Tiên sinh và Nhạc Nhạc không phải anh em ruột đúng không?”
Tiếu Thành Anh sững sờ: “Sao đại sư biết?”
“Xem qua tướng mạo của hai người không thấy xuất hiện quan hệ huyết thống”, Văn Trạch Tài chỉ trả lời sơ qua rồi hỏi vào vấn đề chính, “Nhạc Nhạc vào Tiếu gia như thế nào, những tư liệu trước đây có lưu lại không?”
Là một người thông minh, Tiếu Thành Anh lập tức hiểu ra vấn đề. Anh mời Văn đại sư vào thư phòng, sau đó lúi húi lục lọi tìm kiếm một lúc lâu.
Mãi sau mới moi ra được một chiếc hộp phủ kín bụi bặm, chiếc khoá bên ngoài hoen rỉ gần hết chứng tỏ đã bị chủ nhân lãng quên rất lâu rồi.
Khó khăn lắm mới xử lý được cái khoá, vừa mở nắp ra thì bụi bên trong bay mịt mù khiến hai người ho sặc sụa.
“Đây, là cái này thưa đại sư”, Tiếu Thành Anh ái ngại đưa cho Văn Trạch Tài tập tư liệu về thân thế của Tiếu Nhạc Nhạc.
Vì đã quá lâu nên toàn bộ giấy tờ đều bị ố vàng, cũng may chiếc hộp bên ngoài được làm bằng gỗ tốt nên những thứ cất chứa bên trong không bị mọt cắn phá.
Xem xong tư liệu, Văn Trạch Tài đã có thể nhận định được bảy tám phần, anh nói thẳng với Tiếu Thành Anh: “Tôi kiến nghị tiên sinh nên điều tra người đã đem Tiếu Nhạc Nhạc gửi vào cô nhi viện. Rất có khả năng bọn họ là người của gia tộc Tư Mã hoặc không thì cũng có quan hệ.”
Bất thình lình, máu trên người Tiếu Thành Anh rút ngược xuống chân, mặt anh ta trắng bệch, tái dại.
Vợ chồng ông bà Tiếu không may bị vô sinh nên đã nhận Tiếu Thành Anh từ nhà bác cả về làm con nuôi. Nghĩ rằng đã có thằng con trai mang dòng máu Tiếu gia rồi nên ông bà muốn kiếm thêm một đứa con gái nữa cho gia đình có đủ nếp đủ tẻ. Thế là hai vợ chồng tìm đến một cô nhi viện lớn nhất ở thủ đô. Lần đầu tiên tới, ông bà không chọn được đứa trẻ nào thích hợp nên đành ngậm ngùi ra về. Nhưng chưa đầy một tháng sau, bà viện trưởng đích thân gọi điện thông báo rằng trong viện mới đón một bé gái khoảng tầm ba tháng, bị bỏ rơi, rất khoẻ mạnh đáng yêu.
Ba tháng tuy chưa lớn nhưng cũng đủ thời gian sàng lọc một số căn bệnh nguy hiểm. Vả lại, hai người họ cũng muốn trải qua quá trình chăm bẵm một đứa trẻ từ khi còn ẵm ngửa, tại lúc Tiếu Thành Anh được đưa về thì anh đã hai tuổi, biết đi biết đứng rồi.
Hơn nữa, đây là bé gái, sẽ không thể can thiệp hay gây ảnh hưởng tới vấn đề gia tộc nên các vị trưởng bối cũng nhắm mắt đồng ý, coi như cho hai vợ chồng họ thoả ước nguyện.
Thế là ông bà Tiếu mừng rỡ đón con về, lấy hai chữ Nhạc Nhạc đặt tên những mong con gái sẽ có một cuộc sống vui tươi, hồn nhiên, luôn mang lại niềm vui và phúc lành cho mọi người.
Cứ như vậy, Tiếu Nhạc Nhạc trở thành tiểu thư, sống trong biệt thự Tiếu gia từ đó cho tới tận bây giờ.
Lúc này đây nhìn lại xấp tư liệu, Tiếu Thành Anh chỉ cảm thấy nực cười vô cùng. Trong đây lưu lại quá nhiều sơ hở, ví dụ như vì sao lần đầu tiên cha mẹ tới cô nhi viện lại không chọn được đứa trẻ nào, chẳng lẽ cả cái cô nhi viện to như thế mà không có lấy một đứa phù hợp tiêu chuẩn hay sao? Rồi chỉ trong một tháng ngắn ngủi, bất thình lình xuất hiện một đứa đạt mọi điều kiện.
Cái này rốt cuộc là trùng hợp hay một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn?
Văn Trạch Tài ý tứ đi ra ngoài, trả lại không gian riêng cho Tiếu Thành Anh.
Anh ta ngồi suy nghĩ suốt một đêm ròng. Thẳng tới khi những ánh sáng ngày mới le lói rọi qua khe hở cửa sổ, Tiếu Thành Anh mới mệt mỏi lê bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Sau đó đi tới gõ cửa phòng Văn Trạch Tài, trực tiếp đặt vấn đề: “Có biện pháp nào nhanh gọn, chính xác một trăm phần trăm không?”
Một câu hỏi không đầu không cuối nhưng Văn Trạch Tài nghe liền hiểu ngay: “Tinh huyết, chỉ cần một giọt tinh huyết thôi. Nếu lời nguyền trên người tiên sinh được phá giải chứng tỏ cô ấy chính là hậu nhân của gia tộc Tư Mã. Còn nếu không giải được thì là chúng ta nghĩ sai rồi.”
Đối với Văn Trạch Tài mà nói kết quả dù đúng dù sai cũng không quan trọng, đúng thì tốt còn sai thì tìm tiếp, không sao cả. Nhưng với Tiếu Thành Anh thì khác bởi Văn Trạch Tài nhìn ra được anh ta thực sự yêu thương và coi Nhạc Nhạc là người thân duy nhất của mình trên cõi đời này.
Đích thực Tiếu Thành Anh được nhận về từ nhà bác cả, cha mẹ ruột vẫn còn sống sờ sờ nhưng trên giấy tờ đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Về vấn đề này, có lẽ Tiếu Thành Anh cần thời gian điều tra và quan trọng hơn hết là cần thời gian để tiếp thu.
Tuy nhiên Văn Trạch Tài không ngờ chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà Tiếu Thành Anh đã đưa ra quyết định. Anh ta không muốn mất thời gian điều tra, mà muốn dùng cách nhanh nhất, trực tiếp nhất để tìm lời giải.
Lựa chọn này tuy rằng không khiến người ta phải thấp thỏm chờ đợi nhưng thương tổn mang đến cũng sẽ lớn gấp bội.
Mặc dù chân bị thương, đi lại khó khăn nhưng Tiếu Nhạc Nhạc vẫn nằng nặc đòi tới lớp bổ túc. Lần này, Tiếu Thành Anh chủ động nói sẽ đưa nó tới trường. Và không biết bằng cách nào, sau khi trở về anh ta đã đưa cho Văn Trạch Tài một cái lọ nhỏ, bên trong có một giọt tinh huyết.
Không sai, giọt máu đó là của Tiếu Nhạc Nhạc.