Chương 9: Á, kẻ thận hư!

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Nộn Lăng Như Mộng

5.814 chữ

20-10-2023

Thôn trưởng liếc nhìn Vương Bình một cái, trực tiếp phán tử hình cho Vương Bình.

“...”

Vương Bình không có lời nào để phản bác.

Tuy nhiên, hắn cũng không quá thất vọng.

Suy cho cùng, hắn còn có group chat, hơn nữa còn có máy giải lập nhân sinh.

Trong tương lai vẫn có hy vọng võ đạo.

Hơn nữa, tình huống trước khi xuyên không của các tiền bối ở trong group chat cũng không hẳn đã tốt hơn hắn; mà hiện tại đều bước trên con đường tu luyện rồi.

Đặc biệt là đại ca Thái Vĩnh Long, càng lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.

“Dĩ nhiên ngươi cũng không cần phải nản chí. Luyện võ cũng có cái tốt của việc luyện võ. Người bình thường cũng có cái hay của người bình thường. Cuộc sống khác nhau, cho nên không thể nói là ai tốt hơn ai.”

“Có đôi lúc, yên ổn trải qua một đời có lẽ còn tốt hơn những người bước vào giới tu hành ngày ngày phải đánh nhau đến thừa sống thiếu chết.”

Thôn trưởng thấy Vương Binh im lặng liền khuyên nhủ.

“Thôn trưởng nói rất đúng. Chỉ là sự việc lần này khiến cho ta biết tầm quan trọng của việc luyện võ, cho nên ta vẫn muốn cố gắng luyện võ. Ta cũng từng nghe nói một số người tuổi trung niên rồi mới bước vào võ đạo, may mắn đạt được những vị thuốc trân quý, cuối cùng có những thành tựu bất phàm.”

Vương Bình đầu tiên là khiêm tốn gật đầu, sau đó lập tức nghiêm túc nói.

“Lần này ngươi thoát khỏi cái chết quả thực là một bài học, có thực lực thì hành tẩu giang hồ đúng là an toàn hơn. Còn về việc ngươi nói đến những vị thuốc quý phải hoàn toàn dựa vào may mắn của ngươi. Nếu như ngươi may mắn, có được vị thuốc quý bổ sung căn nguyên Tiên Thiên, cải thiện tư chất, trong tương lại có lẽ cũng sẽ có một phen thành tựu.”

Thôn trưởng gật đầu, công nhận lời Vương Bình nói.

Dĩ nhiên, hắn cũng không cảm thấy Vương Bình có thể có được những vị thuốc quý kia.

Suy cho cùng, những linh vật thiên địa này đều là món chỉ có thể gặp mà không có thể cầu.

“Được rồi, vậy ngươi ở đây đi. Cũng tiện giúp ta chăm sóc cho một đứa trẻ.”

Trong lúc nói chuyện, thôn trưởng cũng dừng lại ở trước sân viện vô cùng đơn sơ.

Vương Bình nhìn xa xăm liền nhìn thấy trong sân có bốn con gà và ba con vịt.

Ngoài ra, còn có một chú chó lông vàng đang lăn lộn trên đất và một con ngỗng lớn đang nghịch.

“Đứa trẻ sao?”

Vương Bình nhìn thôn trưởng bằng ánh mặt hơi nghi hoặc.

“Ừ, hắn tên là Xích Phong, cha mẹ trong một lần đi săn thú đã qua đời. Vì cha mẹ ra đi đột ngột, hắn quá đau lòng, vì vậy trở nên trầm lặng ít nói, cả ngày chỉ làm tổ ở trong phòng.”

Thôn trưởng gật đầu nói.

“Ngươi là người từ bên ngoài tới, chắc là cũng là một người có văn hóa, đọc nhiều sách, hi vọng người có thể giúp ta khuyên bảo đứa trẻ này.”

Vương Bình hơi kinh ngạc, sao thôn trưởng có thể nhìn ra hắn là người đọc sách vậy.

Tuy nhiên, Vương Bình cũng không có ý định hỏi nhiều, mà chỉ gật đầu nói: “Nếu như thôn trưởng đã phó thác cho ta, ta chắc hẳn sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừ.”

Thôn trưởng gật đầu, sau đó đẩy rào chắn dẫn Vương Bình đi vào.

Khi Vương Bình và thôn trưởng cùng đi vào một căn phòng gỗ đơn sơ thì nhìn thấy một cậu bé gầy gò thoạt nhìn khoảng tám tuổi đang ngồi ngây ngốc ở trên ghế, không biết đang nghĩ gì.

Cho dù Vương Bình và thôn trưởng đi tới, Xích Phong cũng chỉ nhìn một họ một lần, không có ý định chào hỏi mà tiếp tục cúi đầu ngây ngốc.

“Xích Phong, gia gia có mời một vị khách đến cho ngươi, hắn sẽ ở lại đây mấy ngày, có thể kể những chuyện ở thế giới bên ngoài cho ngươi nghe.”

Nhìn thấy bộ dạng này của Xích Phong, thôn trưởng thầm thở dài trong lòng, ngay sau đó nở nụ cười hiền lành, đi tới xoa đầu Xích Phong.

Mà điều này mới khiến chi Xích Phong hơi phản ứng.

Nhưng Xích Phong rất nhanh đã cúi đầu xuống, giọng nói có phần khàn khán nói: “Ta không muốn biết chuyện của thế giới bên ngoài, ta chỉ muốn cha mẹ trở lại.”

Thôn trưởng nghe thấy những lời này chỉ cười khổ.

Đứa trẻ này quá bướng bỉnh, cho dù bọn họ khuyên nhủ như thế nào đều không có tác dụng.

Tuy nhiên, việc cha mẹ đột nhiên cùng qua đời đối với một đứa trẻ quả thực là đả kích quá lớn, không vực dậy nổi là điều có thể hiểu được.

“Người chết rồi, không thể trở về. Nhưng mà, ta từng nghe nói, võ đạo luyện đến cực hạn, có thể giống như vị thần tiên kia, thay đổi thời gian làm cho người ta phục sinh. Tin ta, cha mẹ ngươi không muốn ngươi cứ tiếp tục chán chường như vậy. Nếu ngươi nỗ lực luyện võ, cha mẹ ngươi dưới suối vàng có biết, cũng sẽ hết sức vui mừng. Nếu như luyện võ đến cực hạn, càng có một chút khả năng thay đổi thời gian, phục sinh cha mẹ của ngươi.”

Lúc này, Vương Bình suy tư một chút, mở miệng khuyên nhủ.

Những lời này nói ra, thôn trưởng ngây ngẩn cả người, liếc nhìn Vương Bình một cái thật sâu.

Hắn vốn tưởng rằng Vương Bình chỉ nhà một con cháu nhà giàu bình thường mà thôi, thật không ngờ lại có thể nói ra những lời thâm thuý như vậy.

Võ đạo tu luyện đến cực hạn có thể xoay chuyển thời gian, phục sinh sinh linh hay không, hắn không rõ ràng lắm.

Nhưng xác từng thực nghe nói trên thế gian này có nơi cấm kỵ phục sinh sinh linh.

“Đại ca, ngươi nói thật không? Luyện võ thực sự có thể phục sinh cha mẹ ta sao?”

Lúc này, Xích Phong cũng có phản ứng, dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía Vương Bình.

“Tuy rằng ta không có cách nào đảm bảo có thể làm được, nhưng nhất định là có hy vọng.”

Vương Bình trả lời không tự tin cho lắm.

Hắn không biết thế giới này là dạng gì, không biết hệ thống tu luyện ra làm sao, hắn nói những lời này, cũng chỉ bởi vì hắn đã đọc qua quá nhiều tiểu thuyết thôi.

Thế nhưng, mặc dù Vương Bình không tự tin, nhưng đứa trẻ cũng không nghĩ nhiều như vậy, không nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu của Vương Bình.

Xích Phong nhớ kỹ sâu sắc một điều.

Đó chính là, luyện võ, chỉ cần liều mạng luyện võ, thì có thể phục sinh cha mẹ, chỉ thế mà thôi.

“Ta phải cố gắng luyện võ! Ta nhất định phải đặt chân tới đỉnh cao võ đạo, phục sinh cha mẹ!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!