Chương 10: Thần hỏa trong mắt!

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Nộn Lăng Như Mộng

5.911 chữ

20-10-2023

Xích Phong siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt to đờ đẫn đã khôi phục ánh sáng lộng lẫy, trở nên lấp lánh phấn chấn, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Vương Bình nhìn vào đôi mắt như vậy, cũng hoài nghi có phải mình bị hoa mắt rồi không, hắn rõ ràng thấy được một ngọn lửa.

“Vương Bình, lần này phải cảm ơn ngươi.”

Thấy Xích Phong khôi phục lại ý chí chiến đấu, thậm chí lập một mục tiêu kinh người, thôn trưởng cũng lộ ra nụ cười vui mừng, nhìn về phía Vương Bình nói lời cảm ơn.

Mặc dù nói, Xích Phong muốn đặt chân lên đỉnh cao võ đạo là chuyện gần như không thể.

Thậm chí, bởi vì một số nguyên nhân, gia tộc bọn họ muốn đạt đến cảnh giới trên Tiên Thiên cảnh cũng đều khó như lên trời.

Nhưng, chỉ cần Xích Phong có thể lấy lại ý chí, vậy là đủ rồi.

Chủ yếu là hiện tại hắn còn nhỏ, đợi hắn lớn lên một chút, dù cho có biết được hiện thực tàn khốc, cũng không quan trọng nữa.

“Không cần cảm ơn. Dù sao, thôn trưởng ngươi cũng đã chứa chấp ta, ta cũng rất muốn làm vài việc cho thôn.”

Vương Bình gãi đầu, cười nói.

“Nếu như ngươi không chê, ngươi muốn ở lại đây bao lâu cũng được, lão hủ cũng sẽ tận tâm dạy ngươi luyện võ. Đương nhiên, nếu ngươi muốn rời đi, ta cũng sẽ cho người đưa ngươi về nhà.”

Thôn trưởng nhẹ gật đầu, dùng ánh mắt hiền lành không gì sánh được nhìn về phía Vương Bình.

“Ta muốn sống ở đây thêm một thời gian ngắn nữa.”

Vương Bình nghe thấy lời này, không khỏi vui mừng, vội vàng mở miệng nói.

Đùa à, hắn mới không muốn rời đi.

Ở thế giới này, hắn hoàn toàn không có nhà, lưu lạc bên ngoài, cho dù là có máy giả lập, xác suất tử vong cũng rất cao.

Dù sao, mỗi ngày máy giả lập chỉ có thể dùng một lần, cũng không thể lấp đầy được các chi tiết.

Có đôi khi, cũng có hiệu ứng cánh bướm.

Quan trọng nhất là bây giờ máy giả lập nhân sinh này cũng không có biện pháp nào giúp hắn trở nên mạnh mẽ.

Bởi vậy, mặc kệ là cân nhắc từ góc độ nào, ở lại trong thôn này mới là an toàn nhất.

Thôn trưởng liếc nhìn Vương Bình thật sâu, cười nói: “Nếu như ngươi muốn ở lại chỗ này, vậy ở lại đi. Đợi đến lúc ngươi muốn rời đi, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với lão hủ.”

“Ừm!” Vương Bình gật đầu.

“Xích Phong, sau này ngươi sinh hoạt cùng Vương Bình, không nên làm phiền tiểu hữu Vương Bình, có biết chưa?”

Thôn trưởng nhìn về phía Xích Phong, dạy bảo nói.

“Thôn trưởng gia gia yên tâm đi, ta sẽ không gây thêm phiền cho đại ca đâu.”

Xích Phong nói lẩm bẩm.

“Ha ha, Xích Phong là hiểu chuyện nhất rồi.” Thôn trưởng vuốt chòm râu màu trắng thật dài, cười ha ha, vui mừng rời khỏi nơi này.

“Đại ca, ngươi đến từ bên ngoài, mau mau kể cho ta nghe chút chuyện về bên ngoài đi!”

Sau khi thôn trưởng rời đi, Xích Phong lôi kéo Vương Bình, mặt mũi tràn đầy hi vọng nói.

“Ngươi không phải nói không có hứng thú sao?” Vương Bình trêu chọc.

“Ta, ta cảm thấy hứng thú, chẳng qua là lúc trước không có tâm trạng…” Gương mặt hơi bẩn của Xích Phong đỏ lên, ngượng ngùng nói.

“Ha ha, ta hiểu.” Vương Bình cười nói.

Tuy nhiên, hắn gặp khó khăn khác.

Dù sao, hắn cũng không phải người của thế giới này, chỉ là kẻ xuyên không bình thường chả có gì lạ, để hắn kể chuyện bên ngoài, thì chẳng khác nào lập tức lộ tẩy sao.

“Đúng rồi, ta kể cho người vài câu chuyện nha.”

Vương Bình suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói.

Hắn không biết gì về bên ngoài, lại muốn thoả mãn yêu cầu của Xích Phong, cũng chỉ có thể dọn những tiểu thuyết kia ra ngoài rồi.

“Câu chuyện? Chuyện gì?”

Xích Phong tò mò hỏi.

“Một câu chuyện tên là Đấu Phá Thương Khung.”

Khoé miệng ẩn chứa ý cười, Vương Bình chậm rãi mở miệng.

Câu chuyện này, kéo dài trong một canh giờ, Xích Phong nghe mà hai mắt sáng lên, si mê say sưa.

Cho đến khi trời tối xuống, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo rất lớn, Vương Bình mới ngừng lại.

“Vương Bình đại ca, còn gì nữa không, còn gì nữa không, Tiêu Viêm có trở lại tu vi Đấu Giả không?”

Xích Phong thấy Vương Bình dừng lại, không khỏi lo lắng hỏi.

Hắn nghe đến mức nhập thần, đợi đến lúc Tiêu Viêm trở lại tu vi Đấu Giả khiến cho mọi người chấn động, kết quả Vương Bình trực tiếp ngừng lại, hắn có cảm giác muốn phát điên.

“Hắn thành công đột phá Đấu Giả.”

Vương Bình nhẹ gật đầu.

Nghe thấy lời này, mắt Xích Phong bắt đầu sáng ngời lên, hắn sùng bái nói: “Thật sự thành công sao, Tiêu Viêm quá mạnh rồi.”

Từ thiên tài biến thành phế vật, bị người từ hôn, lại lần nữa nhanh chóng quật khởi, thật sự là quá dốc lòng.

“Mà này, Xích Phong, động tĩnh bên ngoài, hẳn là hán tử đi săn trong thôn các ngươi trở về.”

Vương Bình nhìn ra phía ngoài, mở miệng nói.

“Đúng vậy. Đội săn thú trong thôn bình thường cứ ba ngày đi săn một lần, sáng sớm đi ra ngoài, hoàng hôn mới trở về.”

Xích Phong nhẹ gật đầu, khuôn mặt mang vẻ sùng bái nói.

“Vương Bình đại ca, ta nói với ngươi, thợ săn trong đội săn thú đều là người mạnh nhất trong thôn chúng ta. Tu vi của tất cả bọn họ đều đạt tới Hậu Thiên cảnh, đội trưởng lại càng là Tiên Thiên cảnh, mạnh vô cùng. Ước mơ trước kia của ta chính là trở thành đội trưởng đội săn thú.”

“Hậu Thiên cảnh? Tiên Thiên cảnh?”

Vương Bình sững sờ.

Sao lại là Tiên Thiên cảnh.

Thế giới nơi Thái Vĩnh Long đại lão cùng Phương Vân đại lão trong group ở đều có Tiên Thiên cảnh, không nghĩ tới thế giới này cũng có Tiên Thiên cảnh.

“Xích Phong, ngươi biết cụ thể về phân chia đẳng cấp tu vi sao?”

Vương Bình tò mò hỏi.

“Kỳ quái, Vương Bình đại ca ngươi không biết về phân chia đẳng cấp tu vi sao?”

Xích Phong nhìn về phía Vương Bình, ánh mắt hồn nhiên tràn đầy nghi hoặc.

“Ta chỉ là một văn nhân, không biết nhiều lắm về võ đạo, muốn hiểu biết rõ thêm chút.” Vương Bình lắc đầu nói.

“Ra là vậy.” Xích Phong nhẹ gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghiêm túc giải thích: “Thôn trưởng gia gia đã từng nói, con đường tu luyện, ba cảnh giới đầu chia làm Tôi Thể, Hậu Thiên, Tiên Thiên.”

“Đại cảnh thứ nhất là Tôi Thể đại cảnh, cụ thể chia làm Luyện Nhục, Luyện Bì, Thối Cốt, Thông Mạch, Luyện Tạng. Trong đó Luyện Tạng là khó khăn nhất.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!