Chương 13: Lần mô phỏng thứ hai.

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Nộn Lăng Như Mộng

5.715 chữ

20-10-2023

Ta tin các ngươi cái quỷ. Hai người các ngươi chính là hai tên xấu tính và thích cười trên nỗi đau của người khác.

Vương Bình lập tức tiếp tục trò chuyện cợt nhả trong group sau đó thì offline.

Bởi vì đã nấu xong thịt yêu thú, đến lúc ăn cơm tối.

“Đây là thịt yêu thú nhất giai, ăn vào có nhiều lợi ích cho ngươi. Chỉ có điều, thân thể ngươi quá yếu, ăn đồ bổ quá thì không thể tiêu hóa được, cho nên không thể ăn nhiều.”

Thôn trưởng bưng một bát cơm cùng đĩa nhỏ thịt đi tới trước mặt Vương Bình, mở miệng nói.

“Cảm ơn thôn trưởng.”

Vương Bình nhận đồ ăn, cảm kích nói.

Lập tức, Vương Bình lập tức thèm ăn, há miệng lớn bắt đầu ăn.

Không thể không nói, vị của thịt yêu thú này cũng ngon thật đó.

Chẳng qua đúng như lời thôn trưởng nói, cơ thể Vương Bình quá yếu, ăn xong một đĩa thịt yêu thú nhỏ lập tức cảm thấy toàn thân nóng lên, rất thoải mái.

Đồng thời, hắn cũng có cảm giác chắc bụng, hoàn toàn không thể ăn thêm nữa.

Hắn chỉ có thể trông mà thèm nhìn những người trong Xích thôn ăn từng miếng thịt lớn.

Người lớn ăn thịt yêu thú Hậu Thiên cảnh thậm chí cả Tiên Thiên cảnh, uống từng ngụm rượu lớn.

Cho dù là trẻ nhỏ, phụ nữ, và người già cũng đều có thể ăn những miếng thịt yêu thú to cấp thấp, khẩu vị vô cùng kinh người.

Sau khi ăn cơm tập thể ở Xích thôn xong, Vương Bình đi về nhà cùng Xích Phong.

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng Vương Bình đã bị những tiếng nổ tung làm bừng tỉnh.

Hắn xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mở cửa lớn ra thì nhìn thấy Xích Phong đang đánh quyền ở trong sân.

Mặc dù Xích Phong chỉ mới tám tuổi, nhưng đã cao gần mét sáu, bắt đầu đấm quyền hổ hổ sinh uy, không khí cũng bay phất phới.

Cho Vương Bình có cảm giác... một quyền của Xích Phong có thể đấm chết một con mãnh hổ.

Đương nhiên, điều này rất có thể là thật.

Bởi vì mặc dù Xích Phong còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có tu vi trong người, những con hổ bình thường đúng thật là không phải đối thủ của hắn.

“Xích Phong, cảnh giới của ngươi bây giờ là gì?”

Vương Bình tò mò hỏi.

“Thiên phú của ta ở trong thôn chỉ có thể tính là trung đẳng, luyện võ hai năm, chỉ đạt tới Luyện Bì cảnh trung kỳ.” Xích Phong thu quyền, không ngượng ngùng trả lời.

“Luyện Bì trung kỳ sao.” Vương Bình hơi trầm ngâm, không biết là mạnh là yếu.

Dù sao, hắn hoàn toàn không có tiêu chuẩn để phán đoán.

“Vương Bình ca ca, ngươi có thể ngủ tiếp, còn chừng nửa tiếng nữa mới đến giờ Xích Hổ thúc thúc dạy chúng ta luyện võ.”

Xích Phong tiếp tục luyện quyền, nhắc nhở.

“Không sao, ta đã rời giường rồi thì không định đi ngủ nữa, không bằng xem ngươi luyện quyền.”

Vương Bình cười cười.

Xích Phong gật đầu với hắn, tiếp tục luyện quyền vô cùng chăm chú.

Mà Vương Bình thì đắm chìm trong tâm thần, điều ra máy giả lập nhân sinh.

Rạng sáng đã qua, số lần mô phỏng của máy giả lập nhân sinh chắc chắn đã đổi mới, hắn định tiến hành lần mô phỏng mới.

“Máy giả lập nhân sinh, bắt đầu tiến hành mô phỏng.”

Vương Bình nói dưới đáy lòng.

“Đinh, bắt đầu mô phỏng.”

Màn huỳnh quang mô phỏng nhanh chóng xuất hiện, trên đó bắt đầu hiển hiện kiểu chữ.

‘Đinh, bắt đầu mô phỏng nhân sinh.’

‘Lịch Đại Hạ ngày mùng 1 tháng 3 năm 480, ngươi tu luyện Thanh Nguyên Tôi Thể quyết dưới sự dạy bảo của Xích Hổ, tu luyện vô cùng vất vả, suýt chút nữa thì ngươi không kiên trì nổi, thế nhưng dưới sự khích tướng của Xích Hổ, ngươi vì tôn nghiêm của đàn ông nên đã cắn răng cố gắng vượt qua.’

‘Ngày mùng 2 tháng 3, ngươi tiếp tục tu hành, lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.’

‘Ngày mùng 3 tháng 3, ngươi tiếp tục tu hành.’

‘Ngày mùng 5 tháng 6, ngươi khắc khổ tu hành, cộng thêm có thịt yêu thú bổ dưỡng, thành công bước vào Luyện Bì cảnh sơ kỳ. Đối với việc này ngươi vô cùng vui mừng.’

‘Ngày 12 tháng 6, ngươi tiếp tục khắc khổ tu hành, muốn tiến thêm một bước. Chỉ có điều, lúc chạng vạng tối đội săn thú chỉ có một người bị thương nặng trở về, những người khác đều chết hết. Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang khiến tất cả những người dân Xích thôn đều suýt nữa ngất xỉu.’

‘Thông qua hỏi thăm, ngươi biết được đầu đuôi câu chuyện. Thì ra lần này đội săn thú của Xích thôn phát hiện hai cây Bồi Nguyên thảo, có hiệu quả cố bản bồi nguyên, giúp tăng tư chất tu hành.

Bởi vậy, đội săn thú vô cùng vui mừng quyết định tập hợp tất cả các tiểu đội săn thú lại cùng nhau đại chiến với Liệt Phong báo là yêu thú lục giai bảo vệ Bồi Nguyên thảo, nhưng bọn họ không nghĩ đến chuyện vẫn còn một con Liệt Phong báo nữa.

Cuối cùng, đội săn thú gần như bị diệt toàn bộ dưới vuốt của hai con Liệt Phong báo.’

‘Sau khi thôn trưởng biết đầu đuôi câu chuyện thì vô cùng đau buồn, già đi rất nhiều. Những người già trẻ em trong thôi cũng cực kỳ đau buồn, bởi vì ngươi quen biết từ sớm với người trong thôn nên khi đám người Xích Hổ chết, ngươi đã cực kỳ đau buồn.’

‘Tiếp theo, sau khi cử hành tang lễ, họ bắt đầu thương thảo về vấn đề sinh tồn của người trong Xích thôn. Có tộc lão cho rằng hiện tại người Xích thôn đã không còn năng lực sinh tồn trong Hắc Phong sâm lâm nữa, cả thôn cần di chuyển ra ngoài.’

‘Nhưng chủ ý này đã bị thôn trưởng bác bỏ. Bọn họ vì né tránh kẻ thù nên mới trốn đến Hắc Phong sâm lâm, một khi bị phát hiện thì hậu quả khó mà lường được’

‘Cuối cùng, sau khi tranh chấp, thôn trưởng định chia một nửa hán tử bảo vệ thôn trưởng thành lập đội săn thú, tiến ra bên ngoài có ít yêu thú hơn, duy trì kiếm sống.’

‘Ngày 15 tháng 8, tu vi của ngươi vẫn dừng ở Luyện Bì cảnh sơ kỳ như cũ, khó mà đột phá đến Luyện Bì cảnh trung kỳ. Thôn trưởng tìm tới ngươi, muốn sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự, sinh thêm trẻ con, lớn mạnh Xích thôn.’

‘Ngươi vô cùng vui vẻ với chuyện này, bởi vì ngươi đã sớm vừa ý Linh Nhi Xích thôn. Cuối cùng, các ngươi kết thành vợ chồng dưới sự chúc phúc của người trong thôn.’

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!