Chương 14: Địch đánh tới

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Nộn Lăng Như Mộng

5.790 chữ

20-10-2023

‘Ngày 20 tháng 8, ngươi vẫn đang khắc khổ luyện võ. Thế nhưng có một cường giả Tiên Thiên cảnh tự xưng là Lý Hoài tìm được Xích thôn, bắt đầu đánh giết thôn dân Xích thôn, ngươi vô cùng phẫn nộ, lại bất lực. Cuối cùng thôn trưởng cùng tộc lão Xích thôn đứng ra đối địch, nhưng chung quy vẫn tuổi già sức yếu, không địch lại người kia, toàn bộ bị giết chết.’

‘Chỉ có điều hắn vẫn chưa giết chết trẻ con Xích thôn mà chỉ giết nam nhân trưởng thành.’

‘Bởi vì cái chết của ngươi nên lần mô phỏng này kết thúc.’

“Chuyện này...”

Vương Bình nhìn kết quả mô phỏng, lâm vào yên lặng.

Thế giới này còn nguy hiểm hơn so với sự tưởng tượng của hắn.

Hắn cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị sống tạm cả đời.

Kết quả, vẫn không có tác dụng gì như cũ.

Đội săn thú Xích thôn gặp chuyện ngoài ý muốn, gần như bị diệt cả đội.

Sau đó lại có cường giả xâm phạm.

Thế nhưng, Vương Bình vô cùng nghi ngờ tại sao đối phương lại không giết trẻ nhỏ và phụ nữ.

“Chẳng qua hình như lần mô phỏng này đã trực tiếp coi nhẹ sự tồn tại của group chat.”

Vương Bình lại là nghĩ đến một điểm, có hơi kinh dị.

Hắn nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Nói cho cùng, máy giả lập chỉ là hệ thống con của group chat, sao có thể mô phòng ra tình huống tương lai của group chat.

Phải nói, máy giả lập là mô phỏng chiều hướng tương lai dưới tình huống không có bàn tay vàng.

“May mà có máy giả lập nếu không thì dù ta có được loại hình bàn tay vàng trưởng thành thì chỉ sợ cả đời cũng khó thoát.”

Sau khi Vương Bình lấy lại tinh thần, vô cùng vui mừng.

Suy cho cùng dù bàn tay vàng của hắn là loại hình trưởng thành cũng không có khả năng trưởng thành thành người nổi bật trong Tiên Thiên cảnh trong một trăm năm mươi ngày được.

Đến lúc đó, đối mặt với tên hung nhân diệt Xích thôn Lý Hoài kia thì vẫn chết như thường.

“Phải nói tin này cho người Xích thôn mới được.”

Vương Bình âm thầm nghĩ dưới đáy lòng.

Nếu như đội săn thú không bị diệt toàn bộ bởi yêu thú lục giai Liệt Phong báo kia thì có lẽ có thể đối đầu với tên Lý Hoài kia.

Dù sao, người trong đội săn thú đều là cao thủ thanh niên trai tráng, cũng có mấy vị cường giả Tiên Thiên cảnh sở hữu sức chiến đấu kinh người.

“Chẳng qua không thể nói thẳng được, trước tiên cứ chờ chút đã, dù sao cách ngày xảy ra chuyện còn một khoảng thời gian rất dài, ta có thể đợi mô phỏng ngày mai lại xem tình hình, đạt được phương thức vượt ải tối ưu rồi nói cũng không muộn.”

Vương Bình lại suy tư một chút đưa ra quyết định.

“Vương đại ca, chúng ta đi tìm võ đài luyện võ đi.”

Sau nửa canh giờ, Xích Phong thu quyền, nói với Vương Bình.

“Được!”

Vương Bình khẽ gật đầu, theo chân Xích Phong cùng ra ngoài.

Vương Bình nhanh chóng đi tới võ đài.

Đã có không ít trẻ con tụ tập trên giáo trường.

Trong đó, có những đứa trẻ mười tuổi trở xuống như Xích Phong, cũng có những đứa trẻ mười tuổi trở lên.

Nhưng, tuổi tác cơ bản sẽ không vượt qua mười bốn.

Bởi vì, qua mười bốn tuổi thì sẽ gia nhập đội săn thú trở thành một người đi săn vinh quang.

Vương Bình đến, khiến đám trẻ con cảm thấy hết sức thú vị.

Bởi vì đây là lần đầu tiên có người lớn tập võ cùng bọn họ.

“Rất tốt, hôm nay không ai đến trễ, vậy thì bắt đầu đi.”

Ở phía trước nhất, Xích Hổ nhìn Vương Bình cùng đám trẻ con, hài lòng gật đầu nhẹ, bắt đầu dạy bảo bọn chúng tu hành.

Đám trẻ con cơ bản đều biết Thanh Nguyên Tôi Thể quyết nên Xích Hổ để bọn chúng tự tập luyện sau đó hắn đến trước mặt Vương Bình, dạy riêng cho hắn từng động tác và yếu quyết.

Đối với việc này. Vương Bình cũng nghiêm túc lắng nghe.

Thế nhưng, mỗi lần đong đưa làm không đúng tiêu chuẩn bị Xích Hổ điều chỉnh, sẽ xuất hiện những tiếng vang giòn giã, đau đến mức khuôn mặt hắn run rẩy.

Mà đây vẫn chỉ là bắt đầu, giai đoạn mài giũa tiếp theo càng vừa mệt vừa đau khiến hắn khó mà chịu đựng được.

Vương Bình cũng chỉ có thể cười khổ trước việc này.

Mặc dù đã biết được tu hành gian nan và đau đớn từ trong lần mô phỏng trước đó, đã có một chút tâm lý chuẩn bị, nhưng hắn vẫn suýt nữa không kiên trì được.

Chẳng qua trước mặt một đám trẻ con, một người trưởng thành như hắn cũng không muốn bị mất mặt cho nên Vương Bình không lên tiếng, cắn răng kiên trì được.

“Không tệ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ từ bỏ giữa đường, hiện tại xem ra vẫn có ý chí.”

Đợi đến khi kết thúc một ngày tu hành, Xích Hổ tán dương Vương Bình một tiếng, sau đó đưa cho hắn một bao thảo dược.

“Sau khi trở về dùng thảo dược này ngâm nước tắm, ngày mai tiếp tục khổ luyện đi.”

“Ta cũng không thích người từ bỏ giữa đường.” Vương Bình nhận bao thảo dược, mở miệng nói.

“Không tệ. Ngươi đã từng đọc sách, vẫn rất thông tuệ, ý chí cũng được, xem như có tài năng luyện võ. Đáng tiếc, tuổi của ngươi quá lớn, luyện võ hơi trễ, thân thể cũng quá yếu, khó đạt được thành tựu lớn, cơ bản vô vọng đạt đến Hậu Thiên cảnh.”

Xích Hổ gật đầu nhẹ, mở miệng nói.

“Có lẽ vậy.” Vương Bình cười cười, cũng không nhụt chí.

Có máy giả lập, có group chat, chỉ cần sống tạm được đến trưởng thành, đừng nói là Hậu Thiên cảnh, đạt tới cấp độ trên Tiên Thiên cảnh cũng chắc chắn không thành vấn đề.

Sau đó, Vương Bình nhìn đám trẻ con vẫn đang nghiêm túc luyện võ, vẫn tràn đầy tinh lực như cũ, sau khi cảm thán mình gà yếu thì một mình đi về sân nhỏ ngâm thuốc.

Nếu không ngâm thuốc, hắn đã có thể nghĩ đến thảm trạng tiếp theo chắc chắn là cơ thể sẽ đau nhức đủ các loại, ngày mai nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc động đậy.

Hôm sau, Vương Bình vẫn dậy thật sớm như cũ, nhìn Xích Phong luyện quyền, đồng thời bắt đầu vòng mô phỏng mới.

‘Đinh, bắt đầu mô phỏng nhân sinh.’

‘Lịch Đại Hạ mùng 2 tháng 3 năm 480, ngươi khắc khổ luyện võ. Đợi đến khi tu luyện kết thúc, ngươi nói chuyện Bồi Nguyên thảo và Liệt Phong báo cho Xích Hổ nghe. Xích Hổ hết sức kinh ngạc, hỏi tại sao ngươi lại biết, ngươi nói dối, ngỏ lời vì nguyên nhân này dẫn đến toàn bộ hộ vệ bị giết.’

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!