Chương 31: Chương 31

[Dịch] Sau Khi Xuyên Qua Bị Bắt Làm Hoàng Đế

Ngã Ái Cật Sơn Trúc

3.354 chữ

12-10-2024

Chậc, người cha nuôi này của y cuối cùng cũng nghĩ đến việc bồi thường?

Nhìn các loại bảo bối lần lượt được mang vào trong, Cố Thiệu không thể không thừa nhận, người cha nuôi lần này là bỏ hết tiền vốn.

Những thứ này, cho dù là hoàng đế cũng hiếm khi nhìn thấy.

Chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, Cố Thiệu còn không để vào mắt.

"Nương nương, những thứ này đều là hoàng thượng đặc biệt chọn, người nhìn viên đông châu này còn lớn hơn viên vừa tiến cống năm nay... còn có còn kỳ lân này, ngài xem, chất lượng cực tốt, cái này hoàng thượng bỏ ra rất nhiều công phu, mới tìm thấy..." Vương Tự Toàn không hổ là người bên cạnh hoàng đế, mấy món đồ bị hắn khen đến tận trời.

Cố Thiệu ban đầu cũng không mấy hứng thú, nhưng vừa nghe đến là do hoàng đế hoa hết công phu tìm nguyên liệu để nội vụ phủ điêu khắc, lập tức có tinh thần.

"A a."

Nhìn thấy tiểu hoàng tử đưa tay ra, tựa hồ muốn, Vương Tự Toàn vui mừng nhướng mày, không đợi ma ma mở miệng liền đem đôi kỳ lân nhỏ màu xanh lục đưa qua.

Thứ này vốn là để cho Cửu hoàng tử chơi đùa, nếu Cửu hoàng tử có hứng thú thì tốt quá.

Trong nháy mắt, Vương Tự Toàn đã nghĩ tới nên diễn tả lại như thế nào cho Cảnh Văn đế xem, nghĩ kỹ còn cần phải trau chuốt thêm những gì để có vẻ ấm áp lại vui vẻ hoà thuận.

Nhưng sự tình lại không giống những gì hắn suy nghĩ.

Vương Tự Toàn mơ hồ nhìn thấy tiểu hoàng tử trừng mắt nhìn hắn, nhưng khi nhìn kỹ lại, dường như đó chỉ là ảo giác.

Ngọc kỳ lân chất lượng không tệ, chính là thế nước ít, nhưng thời này có vẻ như màu xanh khô phổ biến hơn.

Cũng không biết nếu quăng đi sẽ thế nào.

Có thể thử xem.

Nghĩ đến đây, Cố Thiệu tùy ý ném một con kỳ lân ra trước mặt mọi người.

Đang nói được một nửa, Vương Tự Toàn chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó là tiếng ngọc rơi xuống đất vang dội.

"Lách cách" kỳ lân rơi xuống vỡ nát.

Rơi xuống.

Nát.

Rồi.

Giọng nói đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt Vương Tự Toàn đột nhiên mở to.

Vương Tự Toàn theo bản năng hít sâu: "Đồ vật ngự ban không thể phá huỷ, cái này cái này cái này...."

Phải làm sao mới được đây!

Hả phải không? Còn có quy cũ này?

Cố Thiệu nhíu mày.

Khoảnh khắc tiếp theo, lại là đường vòng cung quen thuộc.

Chuyện tốt có đôi, một con đã không còn vậy con này cũng không cần giữ lại.

Một lúc lâu sau, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, Vương Tự Toàn theo bản năng quay người lại.

Cố Thiệu ngây thơ nhìn hắn.

Xin lỗi, trượt tay.

Đánh một gậy cho một quả táo, quả táo là mấy thứ này thôi thì không được.

Vương Tự Toàn nháy mắt toát mồ hôi lạnh, trong thoáng chốc, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ ——

Xong đời rồi.

========

Đây là khiêu chiến khó giải thích nhất trong kiếp sống của Vương Tự Toàn.

Bởi vì từ trước đến giờ không có ai có gan làm như vậy.

Đừng nói là hắn, ngay cả Dung quý phi cũng ngây ngẩn.

Sau khi kịp phản ứng, thái giám cung nữ chung quanh lập tức quỳ xuống, tất cả mọi người hoảng sợ run rẩy, toát mồ hôi lạnh.

Không khí lặng ngắt như tờ.

Vậy mà Cố Thiệu lại xem như không có chuyện gì xảy ra, ở một bên chơi đùa, vô cùng tự tại.

Chẳng qua là y như thế nào cũng không có người dám mắng y.

Vương Tự Toàn thậm chí cũng không biết hắn làm sao thoát ra được, trong đầu chỉ đang điên cuồng suy nghĩ, lát nữa phải nói như thế nào với hoàng thượng.

Trời ạ, sao lúc nãy mình lại tiện tay, nếu không đưa đôi kỳ lân cho y, thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi sao?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!