Trước mắt là một cuốn sách mà chỉ mình mới có thể nhìn thấy, trên sách nói, hắn chỉ có thể sống ba ngày, đây chắc chắn là một chuyện rất lạ thường.
Nhưng hắn chỉ ngủ một giấc mà đã biến thành người khác, đây không phải chuyện lạ sao?
Người khác xuyên qua, không có ngón tay vàng thì cũng có hệ thống tương trợ, Lý Nặc vừa mở mắt ra thì đã thấy đếm ngược giờ chết.
Đếm ngược thì cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng cho chút hướng dẫn hoặc nhắc nhở chứ, chẳng lẽ ba ngày này để hắn ngoan ngoãn chờ chết?
Lý Nặc thử dùng ý niệm để lật sách, xem xem có phương pháp kéo dài tuổi thọ không, nhưng lại không có tác dụng gì, mặc kệ hắn dùng ý niệm hay là dùng tay, thì đều không thể lật được.
Lúc Lý Nặc đang giương nanh múa vuốt với hư không, ông lão kia vừa thở dài, vừa thử thăm dò hắn: “Nơi này là Đại Hạ, Trường An, ngài họ Lý tên Nặc, phụ thân của ngài là Đại Lý Tự Khanh đương triều, thiếu gia có nhớ gì không…”
Đại Hạ, Trường An?
Lý Nặc đương nhiên không xa lạ gì với cái tên Trường An này, chính hắn cũng sinh ra và lớn lên ở Trường An, nhưng vừa rồi khi hắn nhảy lầu, ông lão chỉ dùng một ngón tay đã ổn định hắn ở giữa không trung, đây tất nhiên không phải nơi mà hắn biết, cũng không phải Trường An mà hắn quen thuộc.
Hơn nữa, nữ thích khách đêm qua cũng bị 'trói' như vậy.
Nghĩ đến thiếu nữ kia, vết thương trên vai Lý Nặc lại hơi đau, không có trí nhớ, nên hắn căn bản không biết ‘mình’ đã làm gì, khiến cho thiếu nữ kia hận ‘mình’ như vậy…
“Đau đầu, không nhớ nổi…”
Lý Nặc lắc đầu, lại hỏi: “Đêm qua là chuyện gì, tại sao cô nương kia lại muốn giết ta?”
Coi như ba ngày sau phải chết, thì hắn cũng muốn hiểu rõ trước khi chết.
Ông lão lắc đầu nói: “Hôm qua thiếu gia bị thương và hôn mê, trong phủ rất loạn, lão nô tạm thời nhốt nàng vào kho củi, còn chưa kịp thẩm vấn.”
Lý Nặc mới nghe ông lão này nói, thân phận của hắn là con trai của Đại Lý Tự Khanh, Lý Nặc học luật, tinh thông luật pháp cổ đại, nên hắn hiểu rõ địa vị của Đại Lý Tự Khanh tương đương với viện trưởng pháp viện tối cao ở hiện đại.
Ông lão này luôn tự xưng ‘lão nô’, nơi này khả năng cao là một nơi cùng loại với xã hội phong kiến.
Tại xã hội phong kiến, quyền lực của Đại Lý Tự Khanh còn kinh khủng hơn viện trưởng pháp viện tối cao ở hiện đại.
Đây là một vị trí có thể khống chế sinh tử của bách tính bình thường, thậm chí là quan viên cao cấp.
Cái tên cùng họ cùng tên với mình này, lẽ nào là một thiếu gia ăn chơi, ỷ thế hiếp người, đã làm chuyện ba năm cất bước cao nhất tử hình với thiếu nữ kia?
Bằng không vì sao người ta lại hận hắn như vậy?
Thế nhưng mà… liên quan gì đến mình?
Cuốn sách trước mắt đã biến mất từ bao giờ, nhưng khi Lý Nặc nhớ đến, nó lại từ từ xuất hiện.
Đầu óc Lý Nặc rối bời, trong lòng lo lắng bất an, hắn nhịn đau nơi bả vai, xuống giường rồi nói: “Chúng ta qua xem.”
Ông lão nhìn Lý Nặc và gãi gãi đầu, luôn cảm thấy thiếu gia hơi là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, đành phải đỡ Lý Nặc đi đến nơi giam giữ nữ thích khách kia.
Lý phủ, kho củi.
Thiếu nữ bị trói trên một cây cột, trong miệng là một miếng vải trắng, tóc tai lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, con ngươi trong trẻo sáng ngời đã ảm đạm không ánh sáng, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
“Két két…”
Cửa kho củi mở ra.
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bóng người đi vào kia, trong mắt nàng lại hiện ra thù hận thấu xương, không ngừng giãy dụa, miệng phát ra âm thanh ‘ô ô’.
Trên đường đến, Lý Nặc có hỏi thì được biết thiếu nữ này là nha hoàn trong nhà, tháng trước mới vào phủ, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, không biết vì sao hôm qua bỗng nhiên hành thích Lý Nặc.
Trong đầu hắn ảo tưởng ra rất nhiều kịch bản, ví dụ như thiếu nữ bị ‘quan nhị đại’ (con cháu đời hai nhà quan) chà đạp, chịu nhục chịu khổ chịu vào phủ của kẻ thù, ngoài sáng thì dốc lòng hầu hạ, trong tối thì chờ thời cơ báo thù… vân vân và mây mây…
Mà trong kịch bản này, Lý Nặc chính là trùm phản diện.
Lý Nặc đi đến trước người thiếu nữ, cẩn thận gỡ miếng vải trắng trong miệng nàng ra, không chờ Lý Nặc mở miệng hỏi thăm, thiếu nữ đã hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn, cắn răng nói: “Cẩu tặc, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Âm thanh tràn đầy hận thù, nói nàng không bị ‘mình’ chà đạp, thì Lý Nặc cũng không tin.
Đáng hận, hắn là một công dân tốt tuân thủ luật pháp, giữ mình trong sạch, cả hai đời đều trong sạch, vậy mà bị hủy hoại trong chốc lát…
Lý Nặc xoa xoa trán, hỏi: “Cô nương, ta và cô có thù?”
Thiếu nữ cắn răng nói: “Không có.”
Lý Nặc hơi sững sờ, sau đó trợn tròn mắt: “Không có thì cô giết ta làm gì?”
Mắt thiếu nữ tràn đầy thù hận: “Bởi vì cha ngươi hại chết cha ta!”
“Cha ta hại chết cha cô?”
“Cha ta là quan thanh liêm, sao có thể làm mấy chuyện đó, đều là cha ngươi hại cha ta!”
Lý Nặc lập tức cạn lời.
Uổng công hắn tự trách bản thân lâu như vậy, hóa ra là bị liên lụy.
Thiếu nữ này áp dụng biện pháp trả thù người thân của người chấp pháp.
Lui 10.000 bước mà nói, coi như nàng nói thật, oan có đầu nợ có chủ, nàng muốn báo thù thì tìm Đại Lý Tự Khanh, tìm hắn làm gì?
Đây là trả đũa, là mưu sát.
Hóa ra nàng mới là phản diện.