“Cẩu tặc, để mạng lại!”
Một âm thanh yêu kiều nổ vang bên tai, Lý Nặc mới chìm vào giấc ngủ lập tức bừng tỉnh.
Trong cơn mông lung, hắn nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt mình.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy cổ màu trắng, khoảng 16 17 tuổi, dáng người yểu điệu tinh tế, làn da trắng nõn như tuyết, ngũ quan xinh đẹp, cũng không kém hơn minh tinh trong ngành giải trí là bao, chỉ là sắc mặt không tốt lắm.
Há lại chỉ là không tốt, trong ánh mắt tức giận của nàng là thù hận thấu xương, trong tay còn nắm một thanh dao găm lấp lóe hàn quang, giống như Lý Nặc đã làm chuyện gì khiến người người oán trách với nàng vậy.
Chuyện gì thế này, Cosplay?
Hai tiếng nữa là mở phiên tòa, Lý Nặc làm trợ lý quan tòa, đã thức cả đêm mới chỉnh lý xong tài liệu, chuẩn bị chợp mắt một lúc để hồi phục tinh thần, thì vừa ngủ đã bị đánh thức.
Không đúng, nơi này không phải văn phòng, Lý Nặc nhìn ngó bốn phía, phát hiện hắn đang nằm trên một chiếc giường hoa lệ, nội thất trong phòng rất cổ kính, cũng rất xa hoa.
Cho nên… đây là mơ?
Dạo này cũng không xem phim cổ trang mà…
Hưu!
Trong mơ, không chờ Lý Nặc phản ứng, thiếu nữ đã ra tay.
Dao găm đâm thẳng về phía cổ Lý Nặc.
Coi như biết đây là mơ, Lý Nặc vẫn né tránh theo bản năng.
Lần né tránh này, né được nhưng không hoàn toàn né được.
Dao găm vốn đâm về phía cổ Lý Nặc, bởi vì Lý Nặc né tránh, nên đích đến của dao găm đã lệch, tạo thành một vết máu trên đầu vai của hắn.
Nơi đầu vai của áo ngủ tơ lụa lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đau!
Quá đau!!
Khuôn mặt khá đẹp trai của Lý Nặc đã vặn vẹo vì đau đớn, trán cũng rịn đầy mồ hôi to như hạt đậu, hắn không ngờ trong mơ mà cũng xuất hiện cảm giác đau chân thực như vậy!
Một kích không trúng chỗ hiểm, dao găm trong tay thiếu nữ lại đâm thẳng về phía trái tim của hắn.
Hai lần ra tay, đều là muốn mạng Lý Nặc!
Lý Nặc từng qua tay nhiều bản án, cho nên hiểu rất rõ, không thể liều mạng với côn đồ đang cầm đao, hắn lập tức nhào vào góc giường, thiếu nữ cũng nhảy lên giường, dao găm trong tay đuổi sát mà tới.
Lần này, Lý Nặc đã không còn chỗ trốn.
Lý Nặc tựa vào góc giường, hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Bình thường, chết trong mơ thì giấc mơ cũng kết thúc.
Chết sớm tỉnh sớm, lát nữa còn phải làm việc nữa.
Lý Nặc đã nhận mệnh, dao dăm trong tay thiếu nữ lại không đâm vào trái tim của hắn.
Dao găm sắc bén chỉ cách ngực Lý Nặc không đến nửa tấc.
Lý Nặc còn tưởng lương tâm của nàng trỗi dậy, không đả thương người vô tội nữa, ngước mắt nhìn lên thì phát hiện, dáng vẻ của thiếu nữ rất kỳ lạ.
Mặt nàng đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, tựa như muốn dùng toàn bộ sức lực, cắm dao găm vào trái tim của Lý Nặc, nhưng thân thể của nàng lại như bị thứ gì đó giam cầm lại, căn bản là không thể cử động.
Lý Nặc thừa cơ chạy xuống giường, cùng lúc đó, một sức mạnh khổng lồ đá văng cửa phòng, một ông lão tóc muối tiêu chạy vào phòng, phát hiện Lý Nặc chỉ bị thương nhẹ thì thở phào một hơi, bước nhanh đến trước mặt Lý Nặc, ôm quyền nói: “Lão nô đến muộn, xin công tử thứ tội!”
Lý Nặc hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng hắn biết, mình nên tỉnh mộng rồi.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, nếu bỏ lỡ phiên tòa, thì sẽ bị trừ lương.
Nhưng làm sao để tỉnh mộng?
Tự sát, nhảy từ trên cao xuống, hoặc là va chạm mạnh…
Hình như trong Inception đã nói như vậy, tự sát thì thôi đi, coi như là đang mơ, nhưng đau thì vẫn đau, nhảy xuống… Trong thời gian ngắn lại không tìm thấy chỗ nào cao cao, cuối cùng, Lý Nặc nhìn về phía cây cột to lớn trong phòng.
Không để ý đến ông lão kia, cũng không nhìn thiếu nữ kia, Lý Nặc lập tức lấy đà, dưới ánh mắt khiếp sợ và nghi hoặc của mọi người, hắn đâm đầu vào cây cột kia.
Ầm!
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn truyền đến từ trán, ý thức của Lý Nặc đã chìm vào vực sâu vô tận.
…
“Ha…”
Sắc trời sáng rõ, Lý Nặc ngáp một cái, ngồi dậy từ giường.
“Hít…”
Đau nhức từ vai và trán làm Lý Nặc nhíu mày, đưa tay sờ lên trán, sau đó lập tức sững sờ.
Tại sao lại sưng lên rồi?
Hắn cúi đầu nhìn bả vai của mình, một miếng băng gạc rướm máu rất bắt mắt.
Lý Nặc rốt cuộc cũng ý thức được gì đó, đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình vẫn còn trong gian phòng trong mơ, giường lớn hoa lệ, đồ nội thất cổ xưa, trên đầu giường là hình điêu khắc tinh tế, cổ kính và tràn đầy vẻ xa hoa.
Sao còn chưa tỉnh?
Sắp mở phiên tòa rồi, không tỉnh thì sẽ lớn chuyện.
Đâm đầu vào cột giống như vô dụng, Lý Nặc liền bò dậy, đi ra ngoài sân, liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc thang ở đầu tường.
Ông lão tóc muối tiêu vừa bước chân vào cửa viện, liền thấy công tử nhà mình đang đứng trên nóc nhà, thần sắc nghiêm túc, hai tay giang ra, nhảy xuống.
Không kịp phản ứng, ông lão lập tức vươn tay, chỉ về phía Lý Nặc ở xa xa.
Lý Nặc nhảy từ nóc nhà xuống, trợn mắt há mồm nhìn mình rơi xuống với tốc độ chậm rãi như một chiếc lá, ông lão kia đã chạy đến bên cạnh hắn, nắm tay của hắn, lo lắng hỏi: “Công tử, ngài muốn gì thì cứ nói, lão nô sẽ nghĩ cách, tuyệt đối đừng tìm chết mà!”
…
Đại Hạ.
Trường An.
Phủ Đại Lý Tự Khanh.
“Thiếu gia, ngài thật sự không nhớ gì sao?”
“Ngài không nhớ lão nô là ai sao?”
“Vậy dù sao ngài cũng phải nhớ mình là ai chứ?”
Lý Nặc ngồi trên giường, đối mặt với ánh mắt lo lắng của vị tự xưng là ‘lão nô’ này, hắn chỉ mờ mịt lắc đầu.
Ông lão nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Lý Nặc, ai thán: “Xong, xem ra đụng hỏng đầu rồi…”
Lý Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng sóng gió chập trùng.
Hắn đương nhiên nhớ mình là ai.
Lý Nặc, nam, 21 tuổi, tốt nghiệp ngành luật đại học Tây Kinh, vừa thi đỗ công chức, trở thành một trợ lý quan tòa.
Mặc dù vẫn chỉ là trợ lý, nhưng cũng coi như trẻ tuổi đã ôm bắt sắt, trở thành người sáng chói nhất trong đám bạn bè đồng lứa.
Công việc ở tòa án rất bận rộn, hắn đã thức thông hai ngày hai đêm, vừa mới làm xong công tác chuẩn bị cho phiên tòa, dự định nằm chợp mắt một lúc, nhưng vừa mở mắt ra đã ở nơi này.
Một thiếu nữ xinh đẹp cầm đao muốn mạng của hắn.
Còn có một ông lão chưa từng gặp mặt, luôn miệng tự xưng ‘lão nô’.
Nói đây là mơ, nhưng tất cả những việc hắn trải qua lại rõ ràng và chân thực như vậy.
Lý Nặc đã ý thức được gì đó.
Không phải đâu, chỉ thức thông hai đêm mà thôi, vậy mà xong rồi?
Ok, là người hiện đại, được vô số tiểu thuyết và phim ảnh gột rửa, Lý Nặc cũng không phải không thể tiếp nhận chuyện xuyên không này.
Thế nhưng mà, xuyên qua thì xuyên qua đi, cuốn sách đang lơ lửng trước mặt hắn kia lại là chuyện gì?
Cuốn sách này giống thật mà không phải thật, giống ảo mà không phải ảo, lơ lửng trước mặt Lý Nặc khoảng nửa mét.
Lý Nặc vươn tay ra, bàn tay xuyên qua cuốn sách, chứng tỏ cuốn sách này không có thực thể.
Rất nhanh, Lý Nặc đã phát hiện cuốn sách này khá quen mắt.
Nửa năm trước, hắn tìm thấy một cuốn sách cổ ở thị trường đồ cũ, nội dung bên trong được viết bằng chữ triện, làm sinh viên luật, Lý Nặc vừa hay biết hai chữ trên bìa cuốn sách, đó là hai chữ triện ‘Pháp’ và ‘Điển’.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, Lý Nặc bỏ ra 80 đồng mua lại cuốn sách này, chuẩn bị mang về nghiên cứu và tham khảo luật pháp cổ đại.
Mặc dù sau này viết luận văn cũng không dùng đến cuốn sách này, nhưng dùng để gối đầu cũng không tệ, trước khi hắn xuyên qua, chính là gối lên cuốn sách này và ngủ, không ngờ, cuốn sách này lại xuyên qua hai thế giới, đi theo hắn tới đây, đồng thời còn xuất hiện trước mặt hắn bằng hình thức này.
Lý Nặc nhìn ông lão đang lo lắng kia, đối phương hình như không nhìn thấy thứ này.
Ánh mắt của Lý Nặc lại rơi vào bìa của cuốn sách, hai chữ Pháp Điển bằng chữ triện thân thiết mà quen thuộc.
Khác với lúc trước là, lần này có thêm hai hàng chữ nhỏ bên dưới.
“Tên: Lý Nặc.”
“Tuổi thọ: Ba ngày.”
Nhìn hai hàng chữ mới ngoài bìa sách, Lý Nặc lập tức ngây người.
Chuyện gì thế này, hắn vừa mới xuyên qua, lại chỉ có ba ngày tuổi thọ?
Này này, đây là tài khoản mới, đừng gây sự mà…