Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

/

Chương 14: Thiên Vấn bị nhổ, tà kiếm Hàng Tai

Chương 14: Thiên Vấn bị nhổ, tà kiếm Hàng Tai

Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

6.705 chữ

20-03-2024

"Ngu Hồng Lăng!"

Diệp Lăng Thiên nhìn thấy bên ngoài Kiếm các, có một nữ tử váy đỏ, nàng cầm Hồng Tụ kiếm trong tay, thần sắc trầm lặng, không nói một lời, tựa như đang chờ đợi ai đó.

Diệp Lăng Thiên thấp giọng nói: "Xem ra bị Diệp Vô Nhai rút rồi, gia hỏa kia quả nhiên lợi hại."

Thiên Vấn kiếm cắm ở đây nhiều năm, chính là thần binh vô thượng của Thiên môn, vô tận tuế nguyệt đến nay, không ít Tông sư và Đại Tông sư, từng thử rút kiếm, kết quả như nhau, toàn bộ thất bại.

Diệp Vô Nhai nhổ được kiếm này, xác thực không đơn giản.

Hiện tại chắc đang xông Kiếm các.

Kiếm các cao mười tám tầng, muốn thông qua cửa thứ ba, cần đánh bại người thủ hộ ba tầng đầu, lúc xông tầng có thể nhận được bảo vật.

Người đánh bại được tầng thứ tư, sẽ nhận được một viên Tiên Thiên đan.

Nếu thực lực đầy đủ mạnh, quét ngang tầng thứ mười tám, sẽ nhận được chí bảo vô thượng chân chính.

Diệp Lăng Thiên nói Thiên Vấn kiếm là chí bảo lớn nhất, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, kỳ thật chí bảo chân chính, vốn ở bên trong kiếm các, được một vị Đại Tông sư bảo vệ.

Nguyệt Phù Dao hỏi: "Công tử muốn Thiên Vấn kiếm sao?"

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Thiên Vấn kiếm, bài danh thứ ba, trong thiên hạ ai mà không muốn?"

Nguyệt Phù Dao nói: "Nếu công tử muốn, Phù Dao nhất định nghĩ hết biện pháp cướp cho công tử."

Diệp Lăng Thiên bật cười, nói: "Công tử biết ngươi lợi hại, nhưng Diệp Vô Nhai đã đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong, thực lực đáng sợ hơn, ngươi chớ làm loạn."

Nguyệt Phù Dao nghe vậy, nhẹ nhàng cười, Tiên Thiên đỉnh phong mà thôi, chẳng là cái gì.

Bất quá Diệp Lăng Thiên nói vậy rồi, nàng sẽ không tùy tiện xuất thủ.

"Diệp Lăng Thiên!"

Lúc này có một thanh âm kinh ngạc truyền tới.

Diệp Nho Phong và Diệp Khinh Chu mới tới, thân thể hai người dính chút máu, nhìn hơi chật vật.

Mà bên cạnh hai người, thì có Cố Thanh Mộng và Đường Huyên Linh.

Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên và Nguyệt Phù Dao tới sớm hơn, hai người Diệp Nho Phong không khỏi bất ngờ.

Theo bọn họ nghĩ, Diệp Lăng Thiên sẽ bị vây tại cửa thứ nhất, làm sao hiện tại tới cửa thứ ba rồi?

Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Không cần kinh ngạc, ai bảo bên cạnh ta có cao nhân đâu."

Hai người Diệp Nho Phong nghe vậy, ánh mắt rơi lên Nguyệt Phù Dao, đôi mắt khẽ híp lại, nàng là thị nữ của Diệp Lăng Thiên, Thiên môn từng điều tra lai lịch của nàng, tựa hồ đến từ Nguyệt Ly tông!

Nhưng mấy tháng trước, Nguyệt Ly tông đã bị La Võng tiêu diệt.

Cái gọi là cao nhân, ám chỉ nàng sao?

Có thể dẫn tên phế vật Diệp Lăng Thiên tới đây, thật có chút thực lực.

Còn hai nữ tử đi cùng Diệp Lăng Thiên thì sao? Hai người đi đâu rồi?

"Thực lực của Nguyệt cô nương, làm cho ta tò mò."

Diệp Khinh Chu đánh giá Nguyệt Phù Dao, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Hiếu kì sẽ phải trả giá thật lớn."

"Ồ! Trả giá gì?" Diệp Khinh Chu nhếch miệng lên, thần sắc nghiền ngẫm.

Ánh mắt của Diệp Lăng Thiên chợt rơi lên người Đường Huyên Linh.

Diệp Khinh Chu nhận ra ánh mắt của Diệp Lăng Thiên, hơi nhíu lông mày, lạnh lùng nói: "Người của ta, ngươi tốt nhất đừng đánh ý nghĩ xấu!"

Bên trong Thiên Môn, không ai không biết Diệp Lăng Thiên háo sắc thành tính, rất nhiều nữ tử Thiên môn đều bị hắn đùa giỡn qua.

Nếu hắn để mắt tới Đường Huyên Linh, lấy tính tình của tên gia hỏa này, không chừng sẽ làm ra chuyện hạ lưu.

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Câu nói này ta tặng lại cho ngươi."

"Hừ!" Diệp Khinh Chu hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nhiều lời.

"Thiên Vấn kiếm đâu."

Diệp Nho Phong nhìn về phía vị trí của Thiên Vấn kiếm, thanh kiếm đã bị nhổ.

Sau đó mấy người nhìn sang Ngu Hồng Lăng.

"Xem ra Diệp Vô Nhai tới trước chúng ta một bước, còn rút ra được Thiên Vấn kiếm, lấy thực lực của gia hỏa kia, vật rời vào trong tay gã, đã vô duyên với chúng ta."

Diệp Khinh Chu nhíu mày.

Diệp Nho Phong nói: "Nhiều lời vô ích, mau xông các!"

Diệp Nho Phong và Diệp Khinh Chu tiến vào trong tầng thứ nhất, Diệp Vô Nhai đang xông quan, hai người chậm trễ nữa, Tiên Thiên đan sẽ triệt để vô duyên với bọn họ.

Mà Cố Thanh Mộng và Đường Huyên Linh thì đứng bên ngoài chờ.

Cố Thanh Mộng và Đường Huyên Linh liếc nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nhìn sang Nguyệt Phù Dao, thần sắc hai nữ khác nhau, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Lăng Thiên thì đánh giá chung quanh, du tẩu bên trong kiếm trủng.

"Công tử muốn làm gì?"

Nguyệt Phù Dao nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nói: "Thiên Vấn kiếm vô duyên với ta, bản công tử muốn tìm một thanh kiếm khác, nơi này nhiều kiếm như vậy, nhất định có kiếm tốt, hi vọng tìm được một thanh kiếm không thua Thiên Vấn."

"..."

Nguyệt Phù Dao dở khóc dở cười, không lên tiếng đả kích Diệp Lăng Thiên.

Mà Cố Thanh Mộng và Đường Huyên Linh thì lắc đầu bật cười, tam công tử thật ngây thơ, vậy mà muốn tìm một thanh kiếm không thua kém thần binh Thiên Vấn, có ý tứ.

Diệp Lăng Thiên tìm một lát, không thu hoạch quá lớn.

Kiếm nơi đây, do các đời đúc kiếm sư của Thiên môn lưu lại, hoặc đến từ trong giang hồ, một phần trong đó có chất lượng không kém, nhưng chưa đạt được yêu cầu của hắn.

"Ồ!"

Diệp Lăng Thiên chợt nhìn thấy một thanh kiếm cắm vào bùn đất, chỉ lộ ra cái chuôi kiếm.

Chuôi kiếm màu đỏ thẫm, vết rỉ loang lổ, chính giữa kiếm cách* có một con mắt quỷ dị, tròng mắt màu u ám, mà đầu chuôi kiếm, thì có một cái đầu lâu màu thanh đồng.

Diệp Lăng Thiên nhấc tay nắm lấy chuôi kiếm, hắn vừa đụng vào chuôi kiếm, một cỗ hấp lực quỷ dị truyền đến, thôn phệ chân nguyên của hắn, cực kỳ tà dị.

"Một thanh tà kiếm?"

Diệp Lăng Thiên thầm nghĩ, nhưng không để lộ ra cái gì dị thường.

Hắn dùng sức nhổ kiếm lên.

Kiếm rất nặng, thân kiếm dài ba xích, rộng một chỉ, phủ một lớp rỉ màu xanh đồng, bên trên có phù văn thần bí, nhưng rất khó nhìn thấy rõ ràng, mơ hồ nhìn ra được hai chữ cổ lão.

"Hàng Tai?"

Diệp Lăng Thiên híp mắt, lúc chạm lên thanh kiếm, hắn liền biết thanh kiếm này không đơn giản.

Lại phối hợp thêm cái tên này, thấy thế nào cũng là một thanh tà kiếm quỷ dị.

Thấy Diệp Lăng Thiên rút ra một thanh kiếm rỉ sét, ba nữ nhịn không được bật cười.

Nguyệt Phù Dao đi tới bênh cạnh Diệp Lăng Thiên, nhìn thanh kiếm trong tay hắn, không khỏi lắc đầu nói: "Kiếm này bị ăn mòn rất nghiêm trọng, vung nhẹ liền gãy."

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Ngươi không hiểu, đây là kiếm uốn ván, là thần binh vô thượng thế gian."

"Kiếm uốn ván?"

Nguyệt Phù Dao mê mang.

Diệp Lăng Thiên giải thích: "Kiếm này bị rỉ sét, đâm vào cơ thể, vết thương rất khó khép lại, thịt sẽ bị hư thối, cho nên gọi là kiếm uốn ván!"

Nguyệt Phù Dao nghe vậy, hiểu ra ý của Diệp Lăng Thiên, có chút dở khóc dở cười.

Diệp Lăng Thiên bất động thanh sắc hỏi: "Phù Dao, ngươi nghe qua danh Hàng Tai kiếm chưa?"

*Chú thích:

- Kiếm cách: Là bộ phận ngăn cách giữa cán kiếm và thân kiếm

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!