"Ngươi... Tốt, Tốt lắm! Coi như ngươi lợi hại!"
Bắc Minh Phong nghiến răng nghiến lợi, lần đầu cảm thấy thất thủ vô sách, bị một tiểu gia hỏa uy hiếp.
Mà lại quả thật lão không còn lựa chọn nào khác.
Bị nhốt nhiều năm, lão bị lão gia hỏa Diệp Huyền Tu kia tra tấn, mười ngày nửa tháng mới cho ăn một bữa cơm, mà lại đều cho ăn đồ mốc meo.
Cái gì rượu ngon mỹ thực, mấy chục năm rồi chưa từng ăn qua.
Hỏi lão sống sót bằng cách nào? Đương nhiên là ăn con chuột.
Chỉ cần con chuột chạy qua, lão sẽ nhào tới gặm ăn!
Bắc Minh Phong lạnh lùng nói: "Nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần."
Diệp Lăng Thiên ngưng thần tĩnh khí lắng nghe.
"Tụ khí đan điền, thuận du chu thiên, sậu nhi quán xuất, vô ngã vô giới, xung cân phá mạch, nghịch tẩu càn khôn, tu di vạn pháp, tận sổ hư hóa…"
"Thiên la địa võng, tinh la kỳ bố, bắc đấu dao hoảng, tử vi thiểm thước, thần túc quán thông, dũng tuyền như hồng, thân lược tàn ảnh, thái xung phù quang..."
Bắc Minh Phong nhanh chóng đọc niệm tâm pháp.
Diệp Lăng Thiên nghe xong, cau mày nói: "Tiền bối, thật không có võ đức! Dù vãn bối chỉ là một Huyền cấp, nhưng vẫn hiểu mấy thứ cơ bản, tâm pháp của tiên bối có vấn đề."
Bắc Minh Phong tức giận nói: "Tiểu tử! Ta thật tình cho ngươi công pháp, ngươi lại muốn chơi xấu sao?"
"Tức cười, ngươi nói mà không giữ lời, cho công pháp giả, ta sẽ không thả ngươi ra."
Diệp Lăng Thiên lập tức lui lại.
Hắn làm sao lại thả lão gia hỏa này ra chứ?
"Ngươi muốn chết!"
Bắc Minh Phong bộc phát sát khí.
'Ầm!'
Lão dậm mạnh chân, chân nguyên bộc phát, xương chuột bay lên.
"Ahh!!!"
Bắc Minh Phong rít lên, đống xương hóa thành vô số ám khí, bắn thẳng tới Diệp Lăng Thiên.
Xương cốt sắp đánh trúng Diệp Lăng Thiên, mái tóc của hắn chợt biến thành màu trắng như tuyết, một cỗ lực lượng cuồng bạo từ trên người hắn bộc phát ra, tu vi trực tiếp tăng lên cảnh giới Tông sư.
Hắn vung tay lên, đám xương cốt bay trở về theo đường cũ, bắn mạnh tới Bắc Minh Phong.
"Ah..."
Tiếng kêu thảm thiết, Bắc Minh Phong bị xương cốt đâm xuyên toàn thân, máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Đường đường Đại Tông sư, hiện tại tu vi sụt giảm, căn bản phản kháng không nổi, để cho người ta thổn thức.
Bắc Minh Phong cắn răng nghiến lợi nói: "Đại Chu Đế Vương quyết! Ngươi là người hoàng thất."
"Tiền bối lên đường bình an!"
Trong mắt Diệp Lăng Thiên lộ ra sát khi, tiện tay vung lên, một đạo hàn quang bay ra.
'Xoạt!' Một tiếng.
Mi tâm của Bắc Minh Phong bị đâm thủng trong nháy mắt, máu tươi chảy ra, nhãn thần nhanh chóng tan rã.
Vị Đại Tông sư này, năm đó để vô số người vừa nghe danh liền sợ mất mật, cứ chết như thế.
Diệp Lăng Thiên không nhìn nhiều, mái tóc biến lại thành màu đen, quay người rời đi.
… …
Bên ngoài.
Nguyệt Phù Dao và nam tử trung niên không ngừng giao thủ, mặt hồ chấn động, khí lãng cuồng bạo quét ngang, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
"Du Long Kiếm Cương!"
Nam tử trung niên hét lớn một tiếng, vung trường kiếm trong tay, kiếm khí bộc phát, nước hồ hóa thành một con thương long, phóng về phía Nguyệt Phù Dao.
Nguyệt Phù Dao duỗi chỉ ra, thần sắc bình tĩnh nói ra ba chữ: "Nguyệt Nhận Vũ!"
'Ầm!'
Nước hồ bị cuốn lên, nhanh chóng ngưng tụ thành một đạo nguyệt nhận sắc bén, giống như một vầng loan nguyệt, tản ra hàn khí lạnh lẽo.
'Ầm!'
Thương long đối bính nguyệt nhận, tiếng nổ kịch liệt vang vọng nơi đây, đinh tai nhức óc.
Nguyệt Phù Dao chợt nhận ra cái gì, nàng không chống đỡ nữa, khí lãng đánh bay nàng.
"Phù Dao!"
Diệp Lăng Thiên xông ra lầu các, nhanh chóng bay tới bênh cạnh Nguyệt Phù Dao.
"Người này quá mạnh, ta không phải đối thủ, đi mau."
Khóe miệng Nguyệt Phù Dao chảy ra một tia máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Diệp Lăng Thiên biết nàng đang diễn, nhưng không vạch trần nàng, ngược lại nắm lấy tay của nàng, nhanh chóng ly khai nơi đây.
"..."
Nam tử trung niên cau mày, thực lực của nàng quá mạnh, vừa rồi trong lúc giao phong, nàng chưa dùng hết toàn lực, không thì mình đã thua.
Gã không đuổi theo, mà quay trở về địa lao.
Khi nhìn thấy Huyết Ngọc Thánh hoa biến mất không thấy đâu, Bắc Minh Phong chết đến không thể chết thêm, sắc mặt của gã lập tức biến đổi lớn.
Lúc này có một vị lão giả đi tới.
"Sư phụ!"
Nhìn thấy lão giả, nam tử trung niên lập tức hành lễ.
Diệp Huyền Tu khua tay nói: "Không cần kinh ngạc, việc này ta ngầm đồng ý."
Nam tử trung niên nghe vậy, hơi kinh ngạc, hiếu kì hỏi: "Tu vi của Bắc Minh Phong giảm lớn, nhưng Tiên Thiên cảnh bình thường không làm gì được lão, người kia giết lão trong thời gian ngắn như vậy, hắn là ai?"
Diệp Huyền Tu cười nói: "Hắn là một tiểu tử thú vị, bất quá Bắc Minh Phong chết, nằm ngoài dự liệu của ta, nếu có người hỏi, cứ nói là ta giết, thẩm vấn lão nhiều năm, vẫn không nại ra thứ gì hữu dụng, giữ lại vô ích.''
"Đệ tử đã hiểu!" Nam tử trung niên cung kính gật đầu.
… …
Bên trong bí địa.
Nguyệt Phù Dao hỏi: "Công tử, chúng ta xem như hoàn thành khảo hạch rồi sao?"
Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: "Không tính!"
"Không tính?" Nguyệt Phù Dao run lên một giây.
Diệp Lăng Thiên thở dài nói: "Ta bị người ta hố, cửa thứ ba căn bản không qua được."
Nguyệt Phù Dao kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ bên trong lầu các còn cường giả khác?"
Khi nhìn thấy nam tử trung niên để cho Diệp Lăng Thiên tiến vào lầu các, không tiếp tục truy kích, nàng cảm thấy trong lầu các vẫn còn cường giả.
Diệp Lăng Thiên gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, bên trong còn có một cường giả. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi chỗ khác xem."
Sau đó hai người đi về hướng khác.
Thời gian một chén trà trôi qua.
Phía trước hai người xuất hiện một khu kiếm trủng to lớn, trên mặt đất cắm lít nha lít nhít thanh kiếm, làm cho người ta hoa cả mắt.
Mà chỗ sâu nhất trong kiếm trủng, có một tòa lầu các, cao mười tám tầng, cao ngất trong mây, bên trên lầu các có một cái bảng hiệu, khắc hai chữ Kiếm các!
"Kiếm các!"
Trong mắt Nguyệt Phù Dao lóe lên một đạo tinh quang.
Diệp Lăng Thiên nói: "Nghe nói Thiên môn có một tòa Kiếm các đặt biệt, mỗi một tầng đều có cường giả trấn thủ, hôm nay mới nhìn thấy."
Nguyệt Phù Dao thuận miệng hỏi: "Nhiều cường giả thủ hộ như vậy, chẳng lẽ bên trong cất giấu chí bảo sao?"
"Chí bảo? Có lẽ vậy! Theo ta biết, chí bảo lớn nhất chính là Thiên Vấn kiếm, nhưng nó không ở trong lầu các… Hả! Thiên Vấn kiếm đâu mất tiêu rồi?"
Diệp Lăng Thiên nhìn gò đất nơi xa, nơi đó bị đông đảo xích sắt phong tỏa, chung quanh cắm đầy trường kiếm.
Mà bên trên vị trí cao nhất, hẳn là có một thanh thần binh vô thượng mới đúng.
Nhưng bây giờ không thấy kiếm đâu.
Bị rút ra rồi!