Diệp Lăng Thiên thấy thế, lập tức phóng tới lầu các đối diện.
"Ngươi dám?" Nam tử trung niên nổi giận gầm lên.
Nguyệt Phù Dao lập tức cản trước mặt gã.
"Làm càn!"
Nam tử trung niên bị cản lại, sắc mặt âm trầm, đạp chân xuống, mặt nước bạo tạc, khí lãng cuồng bạo quét ngang xung quanh, thổi qua bốn phương tám hướng.
Thân ảnh Nguyệt Phù Dao lấp lóe, nhanh chóng tránh né, trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài hai mươi mét, nàng chắp hai tay sau lưng, thần sắc bình tĩnh, đứng nhìn nam tử trung niên.
"Quảng Hàn bộ! Người của Nguyệt Ly tông!"
Nam tử trung niên híp mắt lại, nhìn thoáng qua thân ảnh Diệp Lăng Thiên, thấy hắn đã tiến vào lầu các, gã không tiếp tục đuổi theo.
'Vèo!'
Nam tử trung niên không để ý Diệp Lăng Thiên, nhấc tay vung lên, trường kiếm sau lưng bay ra khỏi vỏ, thân kiếm léo lên hàn quang, bay vụt tới Nguyệt Phù Dao.
Nguyệt Phù Dao duỗi tay ngọc ra, hơi nước nơi đây nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, nàng cầm trường kiếm chém ra.
'Ầm!'
Tiếng nổ mạnh to lớn truyền ra…
… …
Sau khi tiến vào lầu các.
Diệp Lăng Thiên ngắm nhìn chung quanh, thấy một cái chậu hoa, đưa tay vặn nhẹ.
'Răng rắc!'
Tiếng cơ quan vang lên, mặt sàn nhanh chóng hạ xuống.
Sau một lát.
Hắn đi xuống, nơi này vô cùng rộng lớn, đây là một cái địa lao, kết cấu phức tạp, ẩn giấu bên dưới đáy hồ.
Kính Tâm hồ, thật ra là địa lao của Thiên môn, bên trong giam giữ cường giả cùng hung cực ác, nhìn sơ qua, không dưới một trăm cái phòng giam.
Bên trong địa lao, có một ao máu, trong ao có một đóa hoa màu máu như mã não.
"Mười năm mới có một đóa Huyết Ngọc Thánh hoa."
Trong mắt Diệp Lăng Thiên lóe lên một đạo tinh quang, hoa này chính là thứ giúp hắn đặt chân lên Tông sư.
Không chút do dự, hắn hái Huyết Ngọc Thánh hoa, không lập tức rời đi, mà là quay người đi tới chỗ sâu nhất trong nhà giam.
Một lát sau.
Trước mắt của hắn xuất hiện một phòng giam, trong phòng giam giữ một lão giả khô gầy như củi, lão giả bị dây xích trói tứ chi, trên mặt sàn chất đống xương nhỏ.
Phát giác được Diệp Lăng Thiên tới gần, lão giả mở to mắt, một đạo u quang bắn ra, để cho người ta kinh hãi.
Diệp Lăng Thiên bình tĩnh, sắc mặt không đổi, lấy ra một chùm chìa khóa, nhanh chóng mở cửa ra.
Diệp Lăng Thiên chắp tay nói: "Chào Bắc Minh tiền bối!"
Lão giả này thật không đơn giản, chính là cường giả của La Võng, một tồn tại cấp bậc Đại Tông sư.
Đáng tiếc năm đó bị nhiều vị Đại Tông sư vây công, cuối cùng rơi vào trong tay Thiên môn, bị nhốt ở đây hơn năm mươi năm.
Lần này hắn tới đây, vì hai bộ công pháp của đối phương!
Bắc Minh Phong lạnh lùng đánh giá Diệp Lăng Thiên, nói: "Cái tên này, người ta đã quên lâu rồi."
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Vãn bối tin tưởng, không lâu nữa sẽ có người nhớ ra cái tên này, lần này tới đây, chỉ vì thả tiền bối ra."
"Ha ha! Dựa vào ngươi? Có thể tới đây đã không dễ dàng, nhưng ngươi phải chết."
Bắc Minh Phong cười lạnh liên tục.
Người mạnh nhất Kính Tâm hồ, là một vị Đại Tông sư, dám xâm nhập nơi này, chỉ có một con đường chết.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, nói: "Hiện tại Kính Tâm hồ bị cường giả đánh lén, hai vị cường giả trấn thủ nơi đây đang đối phó ngoại địch, vãn bối thừa cơ mà vào, nếu tiền bối muốn đi, xin hãy nghe theo vãn bối!"
Nói đến đây, hắn tiện tay lấy ra một cái lệnh bài.
"Thiên địa huyền sát, Huyền tứ đẳng!"
Ánh mắt Bắc Minh Phong ngưng tụ.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, tiếp đó lấy Huyết Ngọc Thánh hoa ra.
"Ngươi... Ngươi dám hái bảo bối của lão gia hỏa Diệp Huyền Tu!"
Bắc Minh Phong chấn kinh.
Diệp Huyền Tu, chính là người mạnh nhất canh giữ tại Kính Tâm hồ, cấp bậc Đại Tông sư, nam tử trung niên là đệ tử của đối phương.
Mà Huyết Ngọc Thánh hoa, thì là chí bảo của đối phương, tỉ mỉ bồi dưỡng ra.
Nếu lão tính không sai, một tuần nữa Huyết Ngọc Thánh hoa mới thành thục.
Bây giờ lại bị hái sớm, mặc dù không giảm công hiệu, nhưng còn kịch độc chưa tan hết, không ai dám dùng.
Diệp Lăng Thiên hái nó, nếu để cho lão gia hỏa Diệp Huyền Tu biết, nhất định sẽ tức hộc máu.
Lão vốn nghi ngờ Diệp Huyền Tu phái Diệp Lăng Thiên đến đây, tận lực lừa gạt mình, nhưng hiện tại lão không suy nghĩ nhiều nữa.
Một cây Huyết Ngọc Thánh hoa, không đáng giá dùng để làm chuyện này.
Diệp Lăng Thiên trầm ngâm nói: "Năm đó tiền bối bị mấy vị Đại Tông sư đánh trọng thương, còn bị giam ở đây nhiều năm, bị dủ loại tra tấn, tu vi rơi xuống nghiêm trọng, nhiều lắm chỉ phát huy ra được thực lực Tiên Thiên, hiện tại đi ra ngoài, chẳng khác nào chịu chết."
"Nếu ăn Huyết Ngọc Thánh hoa, tiến bối có thể khôi phục một phần tu vi… Hoa này có kịch độc, nhưng lấy võ công của tiền bối, muốn hóa giải độc tố, rất đơn giản."
Bắc Minh Phong trầm mặc, lão nhìn Diệp Lăng Thiên một lúc lâu, mới nói: "Ngươi có điều kiện gì!"
Nếu muốn thả lão, sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, khẳng định là có điều kiện.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, nói: "Xin tiền bối truyền cho ta Hóa Công Đại Pháp và Thiên La Địa Võng Bộ!"
Lão gia hỏa này tu luyện tà công chí cường - Hóa Công Đại Pháp.
Một khi thi triển ra, có thể làm cho tu vi nhiều năm của kẻ địch tiêu tán, vô cùng tà dị.
Năm đó lão gia hỏa này bị nhiều vị Đại Tông sư vây công, không phải vì lão là người của La Võng, mà là bởi vì bộ công pháp này.
Về phần Thiên La Địa Võng Bộ, thì là thân pháp chí cường của La Võng, thân pháp này chuyên dùng để ám sát, đến vô ảnh đi vô tung, như vào chỗ không người, chỉ có Thiên tự nhất đẳng mới được tu luyện.
Năm đó nếu lão không bị lật thuyền trong mương, những Đại Tông sư kia cũng không làm gì được lão.
"Khẩu vị của ngươi rất lớn!"
Bắc Minh Phong lạnh lùng nói, thanh âm vô cùng âm trầm, hai bộ công pháp này, đều là mạng của lão, hắn lại muốn mình truyền hết cho.
Diệp Lăng Thiên trầm ngâm nói: "Những người kia chống đỡ không được lâu, cường giả canh giữ Kính Tâm hồ sẽ trở về nhanh thôi… Cầu phú quý trong nguy hiểm, tiền bối không cho vãn bối phú quý, vãn bối cũng sẽ không tiếp tục mạo hiểm."
"Rất tốt! Không ngờ một tên Huyền cấp nho nhỏ như ngươi, lại dám uy hiếp ta, quả nhiên sóng sau đè sóng trước! Ta đáp ứng ngươi, mau mở xích sắt cho ta."
Bắc Minh Phong lạnh lùng nói, trong mắt ẩn chứa sát khí, một khi thoát thân, nhất định giết tiểu tử này trước.
Diệp Lăng Thiên nói: "Tiền bối truyền công pháp cho ta trước."
Bắc Minh Phong trầm giọng nói: "Không được, nếu là giao dịch, thì phải công bằng công chính."
Diệp Lăng Thiên cau mày nói: "Không có công pháp của tiền bối, vãn bối vẫn bình yên rời đi, nhưng đợi thêm lát nữa, chỉ sợ mạng nhỏ sẽ không còn, tiền bối nói công bằng, ngài cảm thấy công bằng với vãn bối sao?"
"Trong thiên hạ vốn không có công bằng, chỉ có lợi ích, tiền bối không muốn giao dịch, vậy vãn bối cáo từ, vãn bối ra ngoài ăn mỹ thực uống rượu ngon, ngài ở lại đây tiếp tục ăn đồ mốc meo nha."