Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

/

Chương 11: Cấm địa của Thiên môn, Kính Tâm hồ

Chương 11: Cấm địa của Thiên môn, Kính Tâm hồ

Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

7.243 chữ

20-03-2024

"Nhãi ranh cuồng vọng!" Lão giả tóc trắng triệt để nổi giận.

Lão canh giữ nơi này nhiều năm, chưa từng có ai dám nói với lão như vậy.

Lão là ai? Chính là kỳ thánh trong giang hồ, Diệp Đạo Kỳ!

Sau khi lão dùng kỳ đạo quét ngang thiên hạ vô địch thủ, mới ẩn vào núi rừng, không ngờ một tên mau đầu tiểu tử cũng dám khinh thường lão, triệt để chọc giận lão.

"Không phải cuồng vọng, mà là trong thiên hạ, người thắng ta còn chưa sinh ra đâu."

Diệp Lăng Thiên chắp hai tay sau lưng, bộ dáng lộ ra mấy phần ngạo nghễ.

Diệp Đạo Kỳ nắm chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng khó coi, thời điểm lão vô địch thiên hạ, cũng đã nói câu này.

Không nghĩ tới, bây giờ bị Diệp Lăng Thiên nói ra, lão cảm thấy rất khó chịu, ngươi dám cướp lời của lão phu?

Diệp Lăng Thiên lại nói: "Thế nào? Nếu lão không tự tin, vậy nhận thua sớm! Tránh làm mất thời gian của bản thiếu gia."

Diệp Đạo Kỳ hung ác nói: "Tốt, tốt, rất tốt! Ta đánh với tiểu cô nương này, sau khi ta thắng nàng, sẽ giáo huấn ngươi, hi vọng kỳ nghệ của ngươi xướng với cái miệng của mình, không thì ta sẽ chặt hai tay của ngươi."

Diệp Lăng Thiên chẳng để ý nói: "Bớt nói nhãm! Kiêm Gia, giáo huấn lão đầu này cho ta, để lão biết mình già rồi, thời của lão đã qua."

Trong lòng Tần Kiêm Gia hơi thấp thỏm, tạo nghệ kỳ đạo của nàng không thấp, nàng từng quan sát qua ván cờ vô thượng.

Nhưng lão giả tóc trắng trước mắt, làm cho nàng cảm nhận được áp lực cực lớn, còn cờ chưa hạ, nàng đã cảm thấy mình sẽ bại.

Vèo!

Diệp Đạo Kỳ vung tay lên, quân đen bay lên bàn cờ bên phía Tần Kiêm Gia: "Tiểu cô nương, chúng ta bắt đầu! Ngươi đi trước!"

Lão lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên nói: "Tiểu tử, nhìn kỹ cho lão phu."

Diệp Lăng Thiên ngáp một cái, không để ý.

Tần Kiêm Gia hít sâu một hơi, thần sắc lập tức yên tĩnh lại, cầm lên một quân đen, đánh xuống bàn cờ.

"Hửm? Nước này..."

Diệp Đạo Kỳ thấy Tần Kiêm Gia đánh xuống chỗ tử, sắc mặt hơi đổi.

"Hi vọng ta nghĩ nhiều." Diệp Đạo Kỳ nói thầm một tiếng, cầm cờ trắng đánh xuống.

Quả thật kỳ đạo của lão từng quét ngang thiên hạ vô địch thủ, nhưng không phải chưa từng bại trận, lúc trước lão từng thua dưới tay của một tiểu cô nương.

Nhiều năm qua, lão muốn tìm đối phương, lấy lại mặt mũi của mình, đáng tiếc nữ tử kia không còn đụng cờ nữa, khiến cho Diệp Đạo Kỳ vô cùng tiếc nuối.

Hai người đã bắt đầu đánh cờ.

Trên mặt Diệp Lăng Thiên hiện lên một tia vui vẻ.

Cửa thứ hai khảo hạch cái gì, hắn biết rõ.

Nội dung khảo hạch, chính là dùng kỳ nghệ đánh bại Diệp Đạo Kỳ, mới có thể tiến vào cửa tiếp theo.

Đánh bại kỳ thánh vô địch thiên hạ, không phải một thử thách tầm thường, từ lúc Diệp Đạo Kỳ trấn thủ ở đây tới nay, chưa từng có ai phá quan.

Kỳ đạo của Tần Kiêm Gia không thấp, nhưng muốn đánh bại Diệp Đạo Kỳ, chỉ sợ rất khó, trừ khi nữ nhân Phượng Hoặc Quân kia tới mới được.

Bởi vì năm đó Diệp Đạo Kỳ bại trong tay Phượng Hoặc Quân…

Bất quá Diệp Đạo Kỳ muốn nhanh chóng thủ thắng, hiển nhiên không thể nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Diệp Đạo Kỳ nhận ra thực lực của Tần Kiêm Gia không yếu, thần sắc của lão không còn tùy tiện như trước, một bộ vô cùng nghiêm túc.

Tô Khuynh Thành đứng bênh cạnh xem ván cờ, tinh thần bị cuốn hút vào trong, khó mà tự kềm chế.

Diệp Lăng Thiên nắm lấy bàn tay của Nguyệt Phù Dao, kéo nàng rời đi.

Nguyệt Phù Dao sửng sốt một giây.

Diệp Lăng Thiên nói: "Lạn Kha cục, nhìn ít thì tốt hơn!"

Hắn không kỳ vọng Tần Kiêm Gia đánh bại Diệp Đạo Kỳ, chỉ cần nàng ngăn cản được Diệp Đạo Kỳ một thời gian là đủ.

Diệp Đạo Kỳ có một bí mật, rất nhiều người đều không biết, đó chính là một khi lão nghiêm túc đánh cờ, sẽ triệt để đắm chìm trong ván cờ, vô luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, lão đều không để ý tới.

Đây cũng là nguyên nhân mấu chốt, khi Diệp Lăng Thiên dẫn Tần Kiêm Gia tới đây.

Diệp Lăng Thiên nói: "Kế tiếp ngươi dẫn đường, đi theo con đường đánh dấu trong bản đồ."

"Được!" Nguyệt Phù Dao nhỏ giọng trả lời một câu, cất bước tiến vào một con đường nhỏ cùng với hắn.

Hiện tại tâm tình của nàng hơi phức tạp, còn có mấy phần ngưng trọng, bởi vì nàng cảm thấy Diệp Lăng Thiên dẫn các nàng theo, tựa hồ sớm đã tính toán kỹ hết thảy.

Tam công tử tính toán như thế, thật là một phế vật sao?

Một đường đi tới, nửa canh giờ trôi qua.

Lần này bọn hắn đi tới một cái hồ.

Bên trong hồ nước có một lầu các bằng kim loại.

Diệp Lăng Thiên cười hỏi: "Phù Dao đang nghĩ gì?"

Nguyệt Phù Dao buồn bã nói: "Không có gì."

Diệp Lăng Thiên nói: "Có phải rất hiếu kì, vì sao ta biết rõ nơi đây như lòng bàn tay?"

Nguyệt Phù Dao im lặng nhìn Diệp Lăng Thiên, nói: "Công tử tính toán không lộ chút sơ hở, để cho người ta bội phục."

Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, tất cả những chuyện này đều do trưởng lão nói cho ta, không thì sao ta dễ dàng lấy được bản đồ bí địa?"

Nguyệt Phù Dao ngạc nhiên nói: "Trưởng lão nhắc nhở? Không phải gian lận sao?"

Nếu là vậy, đối với đệ tử khác công bằng sao?

Diệp Lăng Thiên nhún vai nói: "Ta được nhắc nhở, nhưng phải giúp vị trưởng lão kia làm một ít chuyện, khảo hạch bằng cách bình thường, ta không thể nào thông qua, cho nên phải đi đường tắt."

"Làm cái gì?"

Nguyệt Phù Dao nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên buồn bã nói: "Trong lầu các phía trước, có một cây kỳ dược, vị trưởng lão kia muốn nó."

'Vèo!'

Đột nhiên có một đạo tàn ảnh bay ra từ trong lầu các.

Là một nam tử trung niên, gã chỉ có một cánh tay, vác một thanh trường kiếm, mặt đầy râu ria, đầu tóc rối bời, nhưng đôi mắt lại lăng lệ vô cùng, dị thường sắc bén, tản ra u quang, để cho người ta không rét mà run.

"Đây là Kính Tâm hồ, cấm địa của Thiên môn, lập tức rời đi, nếu không giết không tha!"

Nam tử trung niên đứng trên mặt hồ, thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm.

Diệp Lăng Thiên nhỏ giọng nói với Nguyệt Phù Dao: "Người này thực lực thâm bất khả trắc, ngươi ngăn cản đối phương giúp ta, nhớ kỹ chỉ cần ngăn chặn là được, không nên cứng đối cứng, ngươi không phải là đối thủ! Chờ ta lấy được đồ rồi, chúng ta lập tức rút đi."

''Ừm!'' Nguyệt Phù Dao nhẹ nhàng trả lời một câu.

Nam tử trước mắt, bất quá Tông sư trung kỳ mà thôi, nàng không để đối phương vào mắt, nhưng mà không thể không nói, tùy tiện một chỗ nào đó, liền có một vị Tông sư, khiến cho tâm tình của nàng ngưng trọng.

Khó trách nhiều năm qua, La Võng không dám xuống tay với Thiên môn, đến cùng Thiên môn còn cất giấu bao nhiêu cao thủ?

Diệp Lăng Thiên tiến lên phía trước, cười nói: "Vị trưởng lão này, chúng ta là đệ tử tham gia khảo hạch.''

"Đệ tử tham gia khảo hạch? Sao lại lén lén lút lút?"

Nam tử trung niên ánh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Gã trấn thủ nơi đây hai mươi năm, chưa từng thấy đệ tử tham gia khảo hạch tới được chỗ này, không nghĩ tới hôm nay vừa tới liền có hai người, sao lại không ngạc nhiên cho được.

"Các ngươi có thể tới đây, coi như có bản sự, nhưng phải dừng chân tại đây rồi!"

Nam tử trung niên hững hờ nói.

Muốn xông qua cửa thứ ba này, chuyện đầu tiên phải làm, chính là đánh bại gã!

"..."

Diệp Lăng Thiên nhìn sang Nguyệt Phù Dao, gật nhẹ đầu.

'Vèo!'

Nguyệt Phù Dao ngầm hiểu, động thân bay thẳng tới nam tử trung niên.

"Muốn chết!"

Trong mắt nam tử trung niên hiện lên sát ý lạnh lẽo, vung tay áo lên, cuốn lên một cột nước, uốn lượn trên không trung như một con mãng xà.

'Vèo!'

Gã tùy ý điểm một chỉ, cột nước lao thẳng tới Nguyệt Phù Dao.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!