Ban đêm.
Vương triều Đại Chu.
Khôn Ninh cung, giăng đèn kết hoa, vô cùng vui mừng.
"Ta xuyên qua thế giới nữ tần, còn trở thành Diệp Lăng Thiên tam hoàng tử Đại Chu, một nhân vật phản diện."
Diệp Lăng Thiên mộng một lúc lâu, mới phản ứng được.
Hắn nhớ đêm đó gió táp mưa sa, hắn trực ban trong thư viện, nhàn rỗi đến nhàm chán, tiện tay cầm lấy một quyển tiểu thuyết nữ tần quyền mưu, tên gọi Phượng Hoặc, kết quả vừa xem mấy chương liền bị sét đánh.
Sau đó xuyên qua.
"Không tốt!"
Diệp Lăng Thiên nhìn áo bào đỏ trên người, sắc mặt biến hóa, hôm nay là ngày đại hôn của nhân vật phản diện tam hoàng tử và nữ chính Phượng Hoặc Quân.
Theo như sách viết, nữ chính Phượng Hoặc Quân, chính là thế nữ Phượng gia, tuyệt đại phong hoa, khuynh quốc khuynh thành, thông minh lanh lợi từ nhỏ, thiên phú dị bẩm, là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp.
Mà nam chính Diệp Lăng Thiên, thì là tam hoàng tử, không được sủng ái nhất.
Phượng Hoặc Quân yêu Diệp Lăng Thiên, thay hắn loại bỏ đông đảo trở ngại, thu được cương thổ chia năm xẻ bảy, thành công ngồi lên vương vị Đại Chu.
Vào ngày đại hôn của hai người, Diệp Lăng Thiên lo lắng Phượng Hoặc Quân công cao lấn chủ, dần dần nổi sát tâm, hạ độc vào trong rượu.
Đáng tiếc thực lực của Phượng Hoặc Quân cao thâm, trúng độc không chết, phản sát Diệp Lăng Thiên...
Nội dung tiếp sau, Diệp Lăng Thiên chưa kịp xem hết.
Nhưng theo giới thiệu vắn tắt, nữ chính vượt mọi chông gai, quyền nghiêng triều chính, hai tay dính đầy máu, chân đạp đông đảo thi cốt, leo lên bảo tọa Đế vương, trở thành nữ đế tàn nhẫn!
Thế giới này có võ đạo, chia làm cửu phẩm.
Bên trên cửu phẩm, có ba đại cảnh giới, theo thứ tự là Tiên Thiên, Tông sư, Đại Tông sư, mỗi cảnh giới lại có sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.
Một khi đặt chân lên cảnh giới Đại Tông sư, sẽ có tuổi thọ hơn ba trăm năm.
Nữ chính Phượng Hoặc Quân, đạt tới cảnh giới Tông sư đỉnh phong, còn thiếu chút nữa, sẽ bước vào cảnh giới Đại Tông sư.
Về phần Diệp Lăng Thiên, cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, Phượng Hoặc Quân muốn giết hắn, chỉ cần phất tay mà thôi.
"Hửm?"
Lúc này, Diệp Lăng Thiên nhìn xuống, bên hông đang đeo một khối ngọc, hình dạng không hoàn chỉnh, chỉ có một khối nhỏ, bên trên khắc phù văn thần bí, vô cùng xưa cũ, cực kì không đơn giản.
"Đây là..."
Con ngươi Diệp Lăng Thiên hơi co lại, trước khi hắn xuyên qua, từng thấy khối ngọc này, lúc ấy kẹp trong sách, sét đánh xuống, bổ vào khối ngọc này.
"Trường Sinh ấn!"
Diệp Lăng Thiên cầm lấy bảo ngọc, run lên một giây, trong ký ức của tam hoàng tử, ngọc này tên gọi Trường Sinh ấn.
Ngàn năm trước, Trường Sinh ấn xuất thế, nghe đồn dính đến một bảo tàng thần bí, nếu đoạt được Trường Sinh ấn, có thể mở ra bảo tàng, thu được Trường Sinh.
Về sau, nhiều vị Đại Tông sư tranh đoạt, Trường Sinh ấn chia ra thành chín, bị cường giả khác nhau đoạt được.
Trường Sinh ấn trên người hắn, chính là một khối của hoàng thất Đại Chu, truyền thừa cho các đời Đế vương.
"Vật này bất phàm, đáng tiếc không trọn vẹn, qua mấy đời Đế vương rồi, vẫn nghiên cứu không ra huyền cơ."
Diệp Lăng Thiên cầm Trường Sinh ấn, nghiên cứu một phen.
Một lát sau.
Thần sắc của hắn phức tạp, hắn dùng đủ cách, ngay cả nhỏ máu, vẫn không phản ứng chút nào, ngọc này tạm thời không giúp hắn được.
"Thôi! Ta tự cứu thì hơn!"
Diệp Lăng Thiên nhìn về phía cái bàn.
Trên bàn có một bầu rượu, theo kịch bản thì tam hoàng tử sẽ hạ độc vào trong, loại kịch độc võ giả vừa nghe liền sợ mất mật, Hoàng Tuyền tán!
Một khi trúng loại độc này, công lực tan hết trong nháy mắt, theo thời gian trôi qua, ruột gan của người trúng độc sẽ đứt từng khúc, thần hồn hủy diệt, khó nhập cửu tuyền.
"Tam hoàng tử hạ độc giết Phượng Hoặc Quân, kết quả bị phản sát, nếu không hạ độc, kết cục có thay đổi không?"
Diệp Lăng Thiên lẩm bẩm.
… …
Phượng Loan cung.
"Ta vậy mà trùng sinh, ngay đêm uống chén rượu giao bôi..."
Phượng Hoặc Quân mặc một bộ váy dài màu đỏ, người khoác khăn quàng vai, đầu đội tử kim phượng, khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành, hiện ra vẻ mờ mịt.
Đến cùng thật trùng sinh, hay là hoàng lương nhất mộng? Nàng không rõ ràng!
Một canh giờ trước, nàng và Diệp Lăng Thiên hoàn thành đại hôn, kết quả đối phương hạ kịch độc trong chén rượu giao bôi.
Lúc tu vi sắp tán hết, nàng dùng chút sức lực còn lại, giết chết Diệp Lăng Thiên.
Đáng tiếc mình cũng trúng độc mà chết, không ngờ vậy mà trùng sinh, ông trời cho nàng cơ hội chọn lại.
"Diệp Lăng Thiên, uổng cho ta yêu ngươi, lúc ngươi không được sủng ái, ta luôn bên cạnh ngươi, dốc lòng giúp đỡ ngươi."
Phượng Hoặc Quân lẩm bẩm, nắm chặt nắm đấm: "Ngươi nói muốn tranh ngôi, ta thay ngươi quét sạch hết trở ngại, bình định loạn lạc, giúp ngươi thành tựu đại nghiệp. Không ngờ, thứ ta nhận được lại là một chén rượu độc, ngươi thật nhẫn tâm!"
"Trách ta mắt mù, nhìn không ra ngươi, nhưng lần này, ngươi sẽ không được tội nguyện, ta sẽ để ngươi trả giá thật lớn."
Trong mắt Phượng Hoặc Quân không có chút tình cảm nào, lạnh lẽo tràn ngập sát khí, nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên hạ xuống, phảng phất như muốn ngưng kết thành băng.
Nàng lấy ra một thanh dao găm tinh mỹ từ trong ngăn tủ, giấu trong tay áo, thần sắc đạm mạc đi ra ngoài.
... …
"Trong lòng hơi bất an."
Diệp Lăng Thiên cau mày, dựa theo quy củ đêm tân hôn, hiện tại hắn nên đi Phượng Loan cung, uống chén rượu giao bôi cùng Phượng Hoặc Quân, sau đó động phòng hoa chúc.
Bất quá trong tiềm thức, hắn không muốn gặp nữ nhân kia.
Ầm, ầm!
Tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên.
"Cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt, không ổn rồi, chạy!"
Trái tim của Diệp Lăng Thiên không hiểu sao lại đập nhanh.
Hắn vừa đi tới cửa, liền gặp một mỹ nhân tuyệt thế, đầu đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai đi đến.
Vóc dáng của nàng uyển chuyển, vòng eo thon, đôi chân dài tinh tế, ngón tay xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết không tì vết, giống như bảo ngọc, váy dài màu đỏ, tôn lên nhan sắc của nàng, càng thêm kinh diễm chói mắt.
Mái tóc dài màu đen, tựa như thác nước, mềm mượt như tơ, vành tai trắng tinh, cổ đeo dây chuyền màu vàng kim, đôi mi như trăng khuyết, tinh xảo xinh đẹp, một đôi mắt phượng, ẩn chứa vô tận mị hoặc, không giận tự uy.
Mũi ngọc tinh xảo cao thẳng, bờ môi anh đào tiên diễm, hàm răng sáng như ánh trăng, vũ mị, cao quý, đoan trang, đại khí, đều hội tụ trên người của nàng.
"..."
Diệp Lăng Thiên nhìn Phượng Hoặc Quân, không khỏi thất thần.
Nàng quả thật phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc tuyệt diễm, một người hiện đại như hắn, nhìn thấy không ít mỹ nữ, nhưng không một ai sáng bằng nàng.
Đáng tiếc nữ nhân càng mỹ lệ thì càng nguy hiểm!
Ngăn chặn cảm xúc trong lòng, Diệp Lăng Thiên tận lực bảo trì trấn định, cười nói nhẹ nhàng: "Hoặc Quân sao lại tới đây?"
Phượng Hoặc Quân đi tới trước Diệp Lăng Thiên, ôn nhu nói: "Phu quân, chúng ta nên uống rượu giao bôi, không thấy chàng qua, thiếp mới chủ động tới tìm."
"Ừm… Ừm! Nên uống rượu giao bôi, để ta lấy."
Diệp Lăng Thiên gật đầu, đưa tay muốn cầm chén rượu trên bàn.
Trong mắt Phượng Hoặc Quân lóe lên sát ý nồng nặc, cầm dao găm trong tay đâm ra...