Xoẹt xẹt!
Máu tươi vẩy ra, dao găm đâm vào ngực Diệp Lăng Thiên.
Cơn đao nhứt kịch liệt đánh tới, Diệp Lăng Thiên run lên, con ngươi thít chặt, đầu váng mắt hoa, lực lượng toàn thân đang nhanh chóng biến mất, kém chút ngã xuống mặt đất.
"Ngươi..."
Diệp Lăng Thiên chật vật giơ ngón tay lên, chỉ vào Phượng Hoặc Quân, sắc mặt khó coi, hắn không nghĩ ra, kịch độc còn chưa hạ, đối phương sao lại muốn diết hắn?
Chuyện này rốt cuộc là sao, không giống kịch bản?
Chẳng lẽ hắn xuyên qua, đưa tới hiệu ứng hồ điệp, dẫn đến kịch bản thay đổi?
Nhưng kết cục sau cùng, hình như không thay đổi.
Xoẹt xẹt!
Phượng Hoặc Quân rút dao găm nhuốm máu ra.
Nàng cười lạnh nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên, nói: "Hoàng Tuyền tán có tư vị thế nào? Yên tâm, hiện tại ngươi chỉ bị tán tu vi, tiếp đó sẽ đao như cắt, ruột gan đứt từng khúc."
"Ngươi… Nữ nhân điên!"
Diệp Lăng Thiên nổi giận mắng.
"Ha ha ha! Nói đúng lắm, ta chính là một nữ nhân điên từ đầu đến chân, bất quá nhìn bộ dáng tức giận của ngươi, thật làm cho ta quá vui vẻ."
Phượng Hoặc Quân đắc ý cười ha hả, nàng duỗi hai tay ra, tâm tình phi thường thư sướng.
Diệp Lăng Thiên thấy nàng đắc ý như thế, trong lòng cực kì khó chịu, dù sao cũng là mới chết qua rồi, sợ cái chùy.
Hắn ôm chặt eo thon của Phượng Hoặc Quân, dùng sức bóp mông của nàng, hôn lên môi đỏ tiên diễm, xúc cảm mềm mại ôn nhuận…
Nhưng Diệp Lăng Thiên đang cực kì đau nhức, không cảm nhận được sự kiều diễm trong đó, hắn cắn xuống.
Phượng Hoặc Quân bị hôn đột ngột, khẽ giật mình, sau đó cảm giác nhói nhói đánh tới, sắc mặt nàng trầm xuống, đưa tay đẩy Diệp Lăng Thiên ra.
Nàng chán ghét chà xát cái miệng, bờ môi đã rách da.
Phượng Hoặc Quân lạnh lùng nói: "Hoàng Tuyền tán sẽ không truyền qua ta bằng cách đó, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ ta sẽ cân nhắc cho ngươi chết thống khoái."
Hiện tại Diệp Lăng Thiên đã nói không ra được thành lời, hắn cũng không muốn để ý tới nữ nhân điên phê này.
Hắn cắn chặt hàm răng, chật vật đi ra ngoài phòng, vừa tới thế giới này liền phải treo, ít nhất cũng phải đi xem phong cảnh bên ngoài ra sao.
Nói không chừng lần này chết, hắn có thể trở về thế giới cũ.
"Đi thôi, nhìn giang sơn lần cuối, không nên để lại tiếc nuối."
Phượng Hoặc Quân cười lạnh đứng một bên, không ngăn cản.
Đi ra khỏi phòng không lâu, Diệp Lăng Thiên cảm thấy toàn thân đau đớn, hoa mắt váng đầu, bàn chân đột nhiên đạp hụt, tựa hồ lọt vào trong ao.
[Đinh! Sinh mệnh của túc chủ gặp nguy hiểm, hiện tại hệ thống khóa rút thưởng Trường Sinh.]
[Khóa thành công.]
[Túc chủ: Diệp Lăng Thiên.]
[Tu vi: Tiên Thiên sơ kỳ.]
[Công pháp: Đại Chu Đế Vương quyết.]
[Nhắc nhở: Bản hệ thống là hệ thống rút thưởng Trường Sinh, cần dùng Trường Sinh ấn làm dẫn, tiến hành rút thưởng, túc chủ muốn mạnh lên, cần tìm nhiều Trường Sinh ấn hơn!]
"Đến rồi!"
Diệp Lăng Thiên vô cùng kích động, rốt cuộc nó đã đến!
"Hệ thống cứu mạng!"
Diệp Lăng Thiên run giọng hô.
[Đinh! Trên người túc chủ có một khối Trường Sinh ấn, có thể tiến hành rút thưởng một lần, túc chủ rút thưởng không? Hiện tại rút thưởng, thu hoạch được ngoài định mức, tặng thêm ba lần rút!]
"Rút thưởng!" Diệp Lăng Thiên quả quyết nói.
[Đinh! Rút thưởng bốn lần liên tiếp bắt đầu.]
[Chúc mừng túc chủ nhận được cầm kỳ thư họa toàn thông.]
[Chúc mừng túc chủ nhận được thể chất bách độc bất xâm.]
[Chúc mừng túc chủ nhận được bản lĩnh Mục Bất Vong.]
[Chúc mừng túc chủ nhận được năng lực thôi diễn công pháp.]
Ban thưởng đến!
"Ta đã bách độc bất xâm, chỉ là Hoàng Tuyền tán, làm gì được ta!"
Diệp Lăng Thiên cảm nhận được Hoàng Tuyền tán biến mất, không khỏi hưng phấn.
"Ah!!!"
Một trận xé rách kinh khủng đột nhiên đánh tới, hắn cảm thấy toàn thân đau nhói, sau đó mất ý thức.
'Ầm, ầm, ầm!'
Một trận tiếng sấm sét vang lên.
Nụ cười trên mặt Phượng Hoặc Quân biến mất không thấy đâu.
Nàng yên lặng nhìn bầu rượu trên bàn, thần sắc thất lạc nói: "Diệp Lăng Thiên, ngươi biết ta yêu ngươi tận xương, ngươi nghi kỵ ta, ta có thể rời đi, cần gì phải làm thế?"
Thời điểm dao găm đâm vào ngực Diệp Lăng Thiên, nàng vô cùng thoải mái, có loại cảm giác báo được đại thù.
Nhưng khi Diệp Lăng Thiên chết, nàng lại cảm thấy mê mang mất mát không hiểu.
Trong lúc nhất thời, nàng tựa hồ không biết mình nên làm cái gì, cảm thấy mỏi mệt và chán ghét.
Nàng cầm lấy bầu rượu, nhẹ nhàng buông ra.
Cạch!
Bầu rượu rơi xuống đất, bầu bể rượu lan.
"Hửm?"
Phượng Hoặc Quân cau mày, bởi vì mặt đất không bị rượu ăn mòn, chứng tỏ trong rượu không độc!
"Tại sao lại vậy?"
Phượng Hoặc Quân sững sờ, chẳng lẽ Diệp Lăng Thiên chưa kịp hạ độc?
"Hoặc Quân, ngươi..."
Thanh âm phức tạp vang lên, chỉ thấy một mỹ nam tướng mạo tuấn tú, mặc một bộ trường bào màu đen, mày kiếm tinh mâu, tiến vào bên trong phòng.
Gã tên là Cơ Thành, Thiên Sách hầu của Đại Chu, nắm giữ trăm vạn hùng binh trong tay.
Sau khi Đế vương Đại Chu đời trước mất, gã vốn có thực lực làm phản đoạt quyền, nhưng lại chọn thần phục Phượng Hoặc Quân, để cho người ta khó hiểu.
"Thấy rồi sao?" Phượng Hoặc Quân thản nhiên hỏi.
Cơ Thành thở dài nói: "Đã thấy, hắn rơi xuống Minh hồ, thân thể bị xoắn nát... Ta không ngờ ngươi sẽ hại hắn.''
Gã thật sự nghĩ không ra, Phượng Hoặc Quân yêu Diệp Lăng Thiên tận xương, sao lại nỡ lòng hạ sát thủ.
Phượng Hoặc Quân không muốn nói về chuyện này.
Nàng chậm rãi mở miệng: "Ta nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi nói muốn làm Đế vương Đại Chu, hiện tại ngươi có thể toại nguyện.''
Cơ Thành lắc đầu, ánh mắt nhu tình nói: "Ngươi biết rõ tâm ý của ta, ngươi và giang sơn, từ đầu tới cuối ta đều chọn...''
Phượng Hoặc Quân duỗi tay ra, ngăn cản Cơ Thành nói tiếp, nàng đạm mạc nói: "Việc này không cần nhắc lại, bây giờ ta muốn yên tĩnh, ngươi đi chuẩn bị, Đại Chu không thể vô chủ!"
Thần sắc Cơ Thành ảm đạm, đưa một bức thư cho Phượng Hoặc Quân: "Thứ này rơi ra khi Diệp Lăng Thiên rơi xuống Minh hồ.''
Phượng Hoặc Quân tiện tay nhận thư.
Cơ Thành quay người rời khỏi phòng.
Mở bức thư ra.
Phượng Hoặc Quân nhìn nội dung.
Một giây sau, thân thể nàng run lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cả người xụi lơ trong nháy mắt.
Trong thư chỉ có một câu: "Giang sơn như vẽ tặng cho nàng, ta muốn rời đi, mong nàng bảo trọng.''
Diệp Lăng Thiên dự định rời khỏi hoàng cung, viết xuống thư từ biệt, đáng tiếc còn chưa kịp đi, Phượng Hoặc Quân đã tới.
"Diệp Lăng Thiên..."
Phượng Hoặc Quân kinh hoảng kêu lên, nước mắt chảy dài, nàng vội vàng chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài, Cơ Thành thấy vậy sửng sốt.
Phượng Hoặc Quân không để ý tới gã, lập tức chạy theo vết máu, chạy tới một cái ao, nước trong ao còn nhàn nhạt màu đỏ.
Phượng Hoặc Quân không do dự, muốn nhảy xuống ao.
Cơ Thành biến sắc, giữ chặt nàng lại: "Ngươi muốn làm gì?"
Thần sắc Phượng Hoặc Quân chết lặng, ngồi liệt trên mặt đất, nàng ôm đầu gối, khóc thút thít nói: "Diệp Lăng Thiên, ngươi là tên lừa đảo, tại sao ngươi gạt ta... Ô ô ô..."
Hiện tại nàng không phân rõ đến cùng bản thân trùng sinh, hay mọi chuyện chỉ là một giấc mộng.
Nếu chỉ là một giấc mộng, hết thảy đều là hư ảo, nàng lại vì nó mà giết chết Diệp Lăng Thiên.
Bởi vì một giấc mộng, nàng đã giết nam nhân mình yêu nhất!
Cảm giác đau thấu tim gan đánh tới, Phượng Hoặc Quân phun máu, té xỉu trên đất.
"Hoặc Quân!" Cơ Thành biến sắc.
… …
Mười tám năm sau.
Thương Vân thành.
Thính Tuyết lâu.
Một nam tử tuấn mỹ, mặc trường bào lông chồn, vóc dáng hơi gầy gò, khuôn mặt như vẽ, thần thái lười biếng, đang gối đầu nằm trên đùi mỹ nhân, tham lam ăn nho tím từ tay mỹ nhân đút tới.
"Công tử, sắc trời không tốt, chỉ sợ sẽ mưa to, công tử nên về nhà."
Mỹ nhân váy lam ôn nhu nói, ngọc thủ thon dài, nhè nhẹ lau miệng cho nam tử.
Diệp Lăng Thiên lè lưỡi, liếm ngón tay của mỹ nhân, cười nói: "Ngủ trên đùi mỹ nhân, là ước mơ của vô số nam nhân, ngươi kêu ta về nhà chịu khí sao?"
Mỹ nhân váy lam oán trách nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Vô luận thế nào, ngươi cũng là tam công tử Thiên môn."
Diệp Lăng Thiên nghe vậy, mới bắt đắc dĩ ngồi dậy, rời xa đùi ngọc của mỹ nhân.
Hắn mệt mỏi duỗi lưng, ngáp dài nói: "Đúng vậy! Phải về nhìn xem, đều là mấy chuyện nhàm chán."
Nói xong, Diệp Lăng Thiên đi ra Thính Tuyết lâu, gió rét thổi tới.
Hắn nhè nhẹ run lên, vóc dáng gầy gò, phảng phất như sẽ bị gió lạnh thỏi treo bất cứ lúc nào.
"Chết một lần rồi, vẫn không thể trở về... Bất quá tránh được nữ chính, ngược lại thư thản không ít."
Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng thở dài, nắm chặt lông chồn trên người, nhấc chân tiến vào trong gió lạnh.