[Dịch] Miêu Cương Cổ Sự

/

Chương 25: Trở về phía nam 1

Chương 25: Trở về phía nam 1

[Dịch] Miêu Cương Cổ Sự

Nam Vô Ca Sa Lý Khoa Phật

6.323 chữ

30-06-2023

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bà La, ta đứng ra làm chứng hai bên ký kết khế ước miệng.

Sau đó, La bà bà lấy lý do phương pháp giải vu độc không được truyền ra ngoài, đã đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, ta là đối tượng chính cần đề phòng, nên tất nhiên không thể không rời đi. Ra khỏi phòng, ta không để ý hình tượng phong độ gì đó, ngồi xổm ngay lối vào lầu ba. Dương Vũ hỏi ta có muốn hút thuốc không, ta trả lời không cần, ta không phải là người nghiện thuốc. Hắn nhìn ta, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại dừng lại. Ta biết hắn muốn nói chuyện với ta, vì vậy đã đi xuống lầu với hắn. Dưới gốc cây hoè trong sân, hắn hút xong một điếu thuốc, sau đó hỏi ta, có thể dạy hắn một xíu về vu trùng độc hay không.

Ta lắc đầu dứt khoát, nói rằng điều đó không thể được. Hắn cuống cuồng lên, nói rằng hắn sẽ trả nhiều tiền để báo đáp, và còn muốn bái ta làm sư phụ.

Ta vẫn lắc đầu, thật tâm mà nói với hắn, vu cổ thuật là một phương pháp tà đạo, không ra gì, khiến trời đất phẫn nộ, hơn nữa nếu có lợi ích thì chắc chắn cũng sẽ có tổn thất. Chỉ cần một phút bất cẩn sẽ tự hại chính mình, nhìn bà La cũng biết, kết cục thật là bi thảm. Ta chẳng có lựa chọn nào khác mới chọn con đường không lối về này, ngươi còn trẻ, gia thế lại tốt, tiềm năng còn lớn, thật sự không cần thiết phải làm như vậy. Nếu gặp rắc rối gì chỉ cần tìm đến ta, ta sẽ hỗ trợ như một người bạn, sẽ giúp nếu có thể.

Dương Vũ có vẻ không ổn, một lúc sau, cuối cùng hắn thở dài một hơi.

Hắn nói: "Lục Tả, tôi biết cậu là loại người kỳ nhân dị sĩ coi trọng duyên phận, tôi cũng không ép buộc, chỉ hy vọng chúng ta có thể là bạn bè lâu dài." Ta đáp nhất định rồi. Lúc này, Hoàng Phỉ hoảng loạn chạy xuống, đôi ngực lớn như thỏ ngọc nảy lên nảy xuống, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì sợ hãi, nói rằng cô nghe thấy bác trong phòng kêu lên một tiếng, hỏi ta bây giờ phải làm gì? Ta cùng cô ấy chạy lên, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong dần dần nhẹ lại, một lát sau, bà La nói: "Lục Tả, cậu vào đi."

Khi ta mở cửa, một luồng khí thối rữa bay tới, chỉ thấy Hoàng Lão Nha nằm trên xe đẩy, gương mặt vàng nhợt nhạt như giấy thếp vàng, trên lông mày có một chấm đỏ tươi, rõ ràng là đã bị hạ lời thề máu, hàm răng run lên va vào nhau tạo ra tiếng "bộp bộp bộp", nhưng bụng thì co lại rất nhiều, phân và nước tiểu đều chảy ra, nhiều chất lỏng màu đen chảy ra từ bộ áo bệnh nhân sọc xanh trắng.

Ta nhìn bà La, hỏi: "Bà còn biết sử dụng Thũng Cổ của dân tộc Choang à?"

Thũng Cổ là cái gì? Đây là một loại thủ pháp đặc biệt dân tộc Choang ở Quảng Tây, bí mật chứ không nổi tiếng, bụng người trúng cổ sẽ phình to, dạ dày phát ra âm thanh, không thể đại tiện, rất đau, một bên tai sẽ bị tịt, ảo giác có ác quỷ quấn quanh người, chịu đủ giày vò, thế nhưng lại không thể chết, vô cùng thâm độc.

Bà ta nói, ngươi thực sự am hiểu rộng rãi.

Ta nhận ra bà ta cũng đã kiệt sức, cuộc sống của bà ta giống như ngọn nến sắp tắt, chỉ còn biết thở dài. Bà ta đã chỉ cho ta biết phương pháp để gọi linh hồn của quỷ nhỏ về, không hề phức tạp. Ta đã ghi nhớ trong lòng, sau đó gọi gia đình của Hoàng Lão Nha vào. Bà La đã giải thích cho họ biết cách để giải trừ độc tố còn sót lại từ "Thũng Cổ". Ta đứng bên cạnh, trước giờ chưa từng nghe thấy điều này, hơn nữa, liệu pháp chữa trị lại liên quan đến việc tìm đủ mười hai con nhím mẹ đã trưởng thành, mỗi ngày một con, luộc chúng với đường đỏ và gừng, ăn vào buổi chạng vạng.

Phải ăn liên tục mười hai ngày, không được thừa, cũng không thể thiếu.

Bà La nghiêm khắc cảnh cáo gia đình của Hoàng Lão Nha, không được quên lời thề đã hứa. Nếu không, không chỉ Hoàng Lão Nha sẽ chết thảm ngay lập tức, mà gia đình cũng sẽ bị liên lụy, kinh doanh sa sút, gia đình rối loạn. Gia đình của Hoàng Lão Nha gật đầu một cách sợ hãi, nhanh chóng khẳng định họ không dám.

Khi ta ra khỏi bệnh viện, gia đình Hoàng Lão Nha, một phụ nữ trung niên còn giữ phần nào nét duyên dáng (vợ hắn), một người đàn ông có gương mặt xấu xí (em vợ) và một cậu bé mặc đồng phục của trường trung học quận (con trai lớn nhất của hắn) đã chạy theo ta. Em vợ của hắn hỏi ta, "Lục... Lục đại sư, những gì bà ăn mày kia nói có đúng không?"

Ta nhìn ba người họ một cách nghiêm túc, và nói, "Các ngươi cũng không thiếu tiền, vấn đề này liên quan đến mạng sống của ông chủ Hoàng, các ngươi không nên phá vỡ lời hứa, nếu không khi hối hận cũng đã quá muộn."

Em vợ hắn phản bác, "Dù muỗi cũng là thịt, đâu phải tiền nhà ai cũng là gió thôi đến."

Cậu thanh niên đó cũng nói, tức giận: "Các ngươi đang mê tín dị đoan, không chừng đã sắp xếp mọi thứ để lừa dối tiền của chúng tôi."

Ta đột nhiên quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ. Giây lát ấy, ta cảm thấy cơ mặt mình căng cứng, trong dạ dày cuộn sóng, Kim Tằm Cổ cứ "chít chít" rên rỉ trong đầu, ta cắn răng chịu đựng sự bạo liệt trong lòng, nhưng lại cảm thấy tròng mắt như muốn phồng ra ngoài. Ta nghĩ rằng lúc ấy vẻ mặt ta chắc chắn rất đáng sợ, ba người bọn họ đều bị ta hù dọa không nhẹ, vợ hắn run lên từng cơn, nói, "Lục đại sư, ngươi đừng giận, thằng bé không biết gì hết."

Ta hít sâu vài hơi, tinh thần dần lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói:

"Hai nhà các ngươi, ân oán tình thù ra sao, ta không biết được, ta cũng không phải là quan chức, không thể can thiệp vào những chuyện này. Tuy nhiên, việc ông chủ Hoàng lợi dụng quyền lực để ức hiếp người khác, thực sự là không đúng, trong số mệnh có lẽ hắn đáng phải nhận cái kiếp này. Trc hết các ngươi hãy làm theo lời bà La, khi ông chủ Hoàng tỉnh lại, để hắn tự quyết định. Tuy nhiên, là người chứng kiến, ta nói thẳng, nếu các ngươi không tuân theo khế ước, bộ dạng đáng thương của ông chủ Hoàng, các ngươi cũng đã thấy rồi, nếu có chuyện gì xảy ra đừng đến tìm ta."

Ta nói một cách rất quả quyết, ba người họ có những biểu cảm khác nhau: vợ của hắn rất hoảng sợ, còn em vợ lại có vẻ ngượng ngùng. Người khiến ta bực tức nhất chính là con trai lớn nhất của hắn, hắn ngạc nhiên nhìn ta với ánh mắt đầy giận dữ, muốn la hét nhưng lại bị mẹ của hắn kịp thời ngăn cản. . . Ta không để ý đến bọn họ nữa, quay người bước đi.

Đi lại ở thị trấn không thuận tiện, ngày thứ hai ta đã đến quảng trường thương mại của thành phố, mua một chiếc MP4 có thể xem văn bản điện tử. Mặc dù ta đã phải trả một cái rất giá cao, nhưng bên trong có chức năng mật khẩu, thật sự làm cho ta yêu thích.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!