Đây là hẻm cụt, bên trong đều là mặt tiền cửa hàng, lúc này hầu hết đều đóng cửa. Triệu Trường Hà đi qua con đường tĩnh lặng, đến cuối hẻm có một căn nhà còn mở cửa, trên cổng treo tấm biển “Loạn Thế Ốc” viết theo lối chữ triện màu đen, bên cạnh treo bảng “Đoán mệnh, giải mộng”
Cửa hiệu nhỏ kinh doanh loại hình đoán mệnh này vừa mở được ba ngày, bề ngoài cực kỳ khiêm tốn, nhưng thanh danh ngược lại truyền bá rất nhanh. Đơn giản chỉ vì bà chủ là nữ, lại còn rất xinh đẹp, khiến cho đám gia súc trong trường xôn xao nghị luận hai ba ngày. Triệu Trường Hà hôm qua nghe nói cũng cố ý đến xem qua, dĩ nhiên nguyên nhân hắn tới cũng không giống người khác, mà thật là vì giải mộng.
Bên trong tiểu điếm không mở đèn, không gian có vẻ tối tăm đối lập hẳn với bên ngoài. Một cô gái tóc ngắn an tĩnh ngồi trong góc phòng, đang nhắm mắt lại chỉnh lý mấy tấm thẻ trên bàn.
Nàng mặc một thân võ phục cổ màu đen, tựa như vừa bước ra từ trong cuốn phim võ hiệp y từng xem, đích thực rất xinh đẹp. Nhất là dáng vẻ khép mắt yên tĩnh này, phảng phất như một pho tượng mỹ nhân tĩnh mịch. Nhưng Triệu Trường Hà nhìn thoáng qua, lại chỉ cảm thấy một loại thần bí cùng yêu dị toát ra.
Người bình thường có thể vừa nhắm mắt vừa thu dọn đồ đạc sao?
- Nhắm mắt lại có thể tạo thêm chút cảm giác thần bí khi xem bói cho người khác, còn bản thân đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc thì nhắm mắt làm gì? – Triệu Trường Hà đột ngột lên tiếng.
Cô gái dường như sớm đã biết hắn sẽ đến, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp:
- Tại sao lại không được, tôi không thể bị mù thật sao?
- Cô đến cái nạng đều không có, còn lừa ai đây.
- Tôi không cần – Cô gái bình thản đáp – Ngược lại là anh, hôm qua mắng tôi bị điên, hôm nay lại tới, rốt cuộc ai mới là người có bệnh đây =)))
Triệu Trường Hà nói:
- Bởi vì cô nói có thể tiến hành thâm nhập vào giấc mơ để chữa bệnh, hoang đường như thế, có ai mà không mắng cô bị điên.
Cô gái thản nhiên đáp lại:
- Thế thì chưa hẳn, tôi nói với người khác, có mấy người còn nhiệt tình mời tôi cùng họ tiến vào giấc mơ...Tôi cảm thấy anh có khả năng từ nơi này tìm ra đáp án vì sao mãi không có bạn gái đấy.
Triệu Trường Hà bị sỉ nhục thê thảm, chỉ hận hôm trước vì thử phân tích giấc mơ mà tiết lộ cho cô ta quá nhiều chi tiết riêng tư, hối hận đến xanh mắt rồi. Y chỉ đành cứng họng đáp:
- Ai thèm cùng cô nhập mộng...Hơn nữa cô nói những lời tru tâm như thế, sao giọng điệu lại lạnh tanh như người máy vậy?
Cô gái lạnh nhạt trả lời:
- Nói sự thật cũng không cần điệu bộ gì đâu nhỉ.
Mẹ nó...
Triệu Trường Hà trực tiếp lảng sang chuyện khác:
- Mặc kệ cô làm bộ, tôi hôm nay là đến thử xem phân tích giấc mơ là như thế nào?
- Người thường nằm mơ có thể hoàn toàn kiểm soát hành vi trong giấc mơ (lucid dream – giấc mơ điều khiển được), trong mộng không gì là không làm được, anh có thể làm tất cả những gì mình muốn, đã từng mơ qua sao?
- Đã từng.
Triệu Trường Hà cảm thấy cách dùng từ của nàng có phần quái dị, chẳng hạn như chữ “chi”, người bình thường không phải nên nói là “như vậy” sao?
Cô gái lại nói tiếp:
- Nhưng anh mỗi lần mơ đều vẻn vẹn chỉ khống chế được hành động của mình, mà không điều khiển được gì khác, đúng không?
- Đúng
- Anh bị kẹt trong ác mộng, lặp đi lặp lại không dứt, là bởi vì trong mơ anh còn chấp niệm chưa hoàn thành. Nếu anh có thể hoàn thành được nó thì liền có thể thoát ra. – Cô gái hỏi – Cho nên anh có thể nói tôi biết, chấp niệm của anh trong giấc mơ đó là gì không? Ví dụ như chiến thắng kẻ nào đó? Tàn sát hết thảy người xung quanh? Hoặc đơn giản là thoát ly khỏi chiến trường? Hay thậm chí xưng bá thế giới? Vô luận hoang đường cỡ nào anh cũng phải nói thật với tôi, bằng không trị liệu sẽ không có kết quả.
Chấp niệm trong mơ của y là gì?
Triệu Trường Hà trong lòng trực tiếp hiện lên một thân ảnh yêu kiều mặc hắc y, bật thốt rằng:
- Đương nhiên là muốn giết chết yêu nữ kia.
Sắc mặt luôn bình thản của cô gái bỗng co quắp rất nhẹ.
- Làm sao? Muốn giết yêu nữ kia có vấn đề gì sao?
- Không có – Cô gái khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi nói – Mục tiêu thế nào là chuyện của anh, tôi cũng chẳng thể đi vào giúp anh được, chẳng qua chỉ là để anh xác định mục tiêu, biết nên làm cái gì, làm sao để kết thúc, chỉ thế thôi.
- Cô đã không thể giúp tôi, tôi có đi vào mộng cũng chỉ đâm đầu chịu chết, còn nói làm gì?
Bà chủ trẻ yên lặng đẩy những tấm thẻ bài đã được sắp xếp hoàn chỉnh đến trước mặt Triệu Trường Hà, nói:
- Rút ba tấm.
- Đây là cái gì?
- Tấm đầu tiên sẽ giúp anh trong mơ có thêm một loại năng lực để hoàn thành chấp niệm.
- Đây là bug game a...
- Dù sao cũng chỉ là mơ, có gì lạ đâu.
- Có lý...Còn tấm thứ hai?
- Sẽ quyết định vị trí anh xuất hiện trong mơ, có thể tránh được chỗ nguy hiểm nhất, thêm thời gian để chuẩn bị.
- Đồ tốt, tấm thứ ba thì sao?
- Có thể giúp anh tìm được manh mối về mục tiêu, tỉ như nàng đến cùng là ai, hoặc làm sao để tìm được nàng.
Triệu Trường Hà ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:
- Có manh mối nói cho tôi biết không phải được rồi à, sao còn phải rút bài?
- Bởi vì tôi cũng không biết đó là cái gì, chỉ có thể dựa vào tấm thẻ anh rút được để giải đoán, anh có thể xem như là bói toán vậy.
Triệu Trường Hà nhìn thoáng qua đống thẻ bài trên bàn, cũng không nói nhiều tiện tay từ giữa đó rút ba tấm.
Trên thực tế, cho đến bây giờ y vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn những gì cô gái này nói, căn bản giống như cầu may vậy, cùng lắm là bị hộ mất mười mấy đồng tiền mà thôi, coi như mời bằng hữu một bữa KFC vậy.
Triệu Trường Hà tiện tay lật tấm thẻ bài thứ nhất, bên trên vẽ một đồ án hình con mắt lớn, bối cảnh xung quanh mơ hồ như có bóng lưng người.
Đến tấm thứ hai là một cái Điêu Long ngọc bội hình tròn, khung cảnh xung quanh vàng son lộng lẫy, tựa như cung điện ngai vàng.
Tấm bài cuối cùng thuần một màu đen, tựa như tấm màn che phủ sân khấu, trong u ám loáng thoáng lại lộ ra một chút màu vàng kim, phác họa thành một gương mặt thần phật mờ mịt.
Cô gái im lặng hồi lâu.
Triệu Trường Hà cũng có chút sốt ruột:
- Cô còn nhắm mắt làm gì, thấy được gì rồi sao?
- Tấm thứ nhất đơn giản là con mắt sau lưng anh – Cô gái cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chậm rãi nói – Có thể giúp tăng cường thị lực, nhưng mấu chốt là, có thể giúp anh nhìn thấy được phía sau mình.
Nữ nhân này đúng là thật thấy được mộng...Triệu Trường Hà sững sờ một chút, đột nhiên cảm thấy có chút ý tứ.
Bản thân hận nhất là bị đánh lén, thế này không khỏi quá khéo rồi sao? Bất kể cô gái này có phải vì nghe giấc mơ của mình mà cố ý họa theo hay không, ít nhất bên trong tấm thẻ đúng thật là con mắt sau lưng.
Chẳng lẽ trò rút thẻ này thật ra là phản ánh tiềm thức của mình sao?
- Vậy...Tấm thứ hai là vị trí? Ngọc bội kia có nghĩa là gì?
Cô gái lại lần nữa yên lặng, qua một hồi lâu, bỗng nhiên nói:
- Anh đi vào chẳng phải sẽ biết rồi sao.
Trường Trường Hà: “???”
Cô gái bất chợt duỗi tay cầm lên tấm thẻ đầu tiên có con mắt đang mở trừng trừng kia, Triệu Trường Hà ngay cả động tác tay của nàng đều không kịp nhìn đã thấy tấm thẻ dán lên trán của mình.
Sau một khắc trời đất quay cuồng, hắn liền biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như trước giờ chưa hề tồn tại.
Cùng biến mất còn có tấm thẻ con mắt đang mở kia, trong khi hai tấm khác vẫn nằm yên tĩnh trên mặt bàn.
Cô gái nhấc lên tấm thẻ bài cuối cùng màu đen kia, lẳng lặng trầm tư vài giây, thấp giọng thầm thì:
- Không ngờ...Anh ta thế thật có thể rút ra manh mối về danh tính của mình.
Nàng chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử đen như mực, tựa như đêm trường u ám, băng hàn mà tĩnh mịch.
- Giết chết yêu nữ? Hừ...Tôi chờ anh.