Hoàng hôn
Tịch dương như máu, phủ xuống nhân gian.
Quạ đen lượn lờ, từng đợt tiếng kêu thê lương hòa lẫn cùng tiếng rên la thảm thiết vọng ra từ thôn trang trước mặt, khiến khung cảnh như luyện ngục ở nhân gian.
Triệu Trường Hà ngơ ngác đứng sau một góc cây, nhìn cảnh lộn xộn trước mặt. Y còn chưa kịp bình phục cảm giác thác loạn khó chịu khi qua lại giữa hai thế giới, đã thấy cảnh thôn trang gần như bị đồ sát hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Từng phiến cửa sổ vỡ tan, ngổn ngang rải rác trên đường, mùi máu tươi nồng nặc từ những ngôi nhà gần đó truyền ra. Bên ngoài là từng thi thể xốc xếch xiêu đổ dưới cửa nhà, hàng loạt thi thể nữ nhân trần truồng tùy ý bị vứt bên đường, trên thân dày đặc dấu vết bị lăng nhục.
Khắp nơi là những bóng người áo đen đang tàn phá bừa bãi, đạp tung nhà cửa, cướp của giết người, thị lực được cường hóa của Triệu Trường Hà giúp y thấy rõ có người lôi một nữ tử ra lăng nhục giữa đường, một đám người áo đen đứng xem khát máu cười nói.
Đây chính là cái “Vị trí ban đầu sẽ là địa điểm an toàn” mà cô ta nói ư?
Xuất hiện tại rừng cây bên ngoài thôn, vì không trực tiếp ở trong thôn nên bọn ác nhân kia sẽ không biết đến sự tồn tại của hắn, có thể lặng lẽ rời đi. Hẳn đây là an toàn mà cô gái kia muốn ám chỉ.
Trong thôn xuất hiện một kẻ áo đen dắt theo bò vàng mang một đống tài sản, mất kiên nhẫn hô hào đồng bọn:
- Đủ rồi, nơi hẻo lánh này nữ nhân có bao nhiêu tư vị đâu? Mặt trời sắp xuống núi, giết hết đi, đừng để lại hậu hoạn.
Mắt thấy có kẻ định giơ đao lên chém về phía đứa bé nằm lăn lóc bên cạnh, Triệu Trường Hà không cách nào nhẫn nhịn được nữa. Hắn trực tiếp nhặt một đoạn gỗ thô làm côn, lửa giận phừng phừng lao ra ngoài.
Nhắc tới vũ khí, cây khoát đao mỗi lần gặp ác mộng đều mang sao lại không thấy nữa rồi...Mặc mẹ nó, chẳng phải chỉ là mơ thôi sao, còn muốn an toàn làm gì! Theo kinh nghiệm lúc trước, chỉ cần y chết thì sẽ trở về thế giới thực, nhân tiện xem cô gái kia đang làm trò gì.
‘Ba!” Gậy gỗ gào thét bay đến, tên áo đen không kịp phản ứng, đao bị đẩy ra. Triệu Trường Hà động tác trên tay không ngừng vung vẩy, quét ngang một đường côn, cứng rắn đập một gậy vào mặt tên áo đen khiến máu tươi văng tung tóe.
Tên áo đen ôm đầu kêu thảm làm đồng bọn ngạc nhiên nhìn lại, Triệu Trường Hà vội vàng ôm lấy đứa bé xoay người bỏ chạy. Hắn đương nhiên không thể đánh lại bọn họ, cứu người quan trọng nhất.
Có kẻ bỗng cười nhạo lớn tiếng nói:
- Vẫn còn người sống, giết hắn.
Bọn người áo đen lộ ra nụ cười khát máu, hò hét nhau đuổi theo. Triệu Trường Hà mang theo đứa bé, làm sao vượt qua được đám súc sinh này? Y rõ ràng thấy phía sau lưng mình, một thanh trường đao xé gió hướng về phía cổ y đánh tới.
Chậc, con mắt sau lưng này thật sự có tác dụng a.
Triệu Trường Hà vội nghiêng người, vung vũ khí ngược lại, phốc, cây gậy gỗ trực tiếp bị chém thành hai khúc. Hắn chớp nhoáng lao đi, trường đao lướt qua để lại trên mặt hắn một vệt máu dài.
Trong lúc giằng co như thế, đứa bé trên lưng đã bị một kẻ khác chém lăn xuống đường.
Triệu Trường Hà chẳng còn thấy cảm giác đau đớn đang lan khắp mặt ý nữa, đầu óc y lúc này trống rỗng.
Ý niệm duy nhất là đứa bé đã chết rồi...Cứ như vậy bị chém chết ngay trước mặt y mà y chẳng thể làm gì được. Cái thôn này, hình như đã chẳng còn ai sống sót nữa rồi.
- Con mẹ nó!!!
Hắn điên tiết gào lên, cây gậy gỗ chỉ còn nửa đoạn trên tay y quật loạn lên, như lão hổ bị thương mà cuồng bạo.
- Hóa ra là một tên nông dân chưa từng học võ, chỉ ỷ vào một thân man lực.
Bọn người áo đen trào phúng cười lớn, kẻ từng bị Triệu Trường Hà đập một côn vào mặt lúc này lách mình đi đến, dễ dàng tránh thoát khỏi những đòn loạng choạng của y, trường đao trong tay dễ dàng bổ về phía cổ họng y.
Thôi xong rồi.
Chẳng thể tránh kịp.
Giấc mơ quái quỉ gì thế này! Chẳng những độ khó cao hơn, lại còn buồn nôn hơn tất cả những ác mộng trước kia.
Ý niệm vừa thoáng qua đầu y đã thấy có tiếng vũ khí xé gió gào thét. “Đinh một tiếng, trường đao trong tay tên áo đen đã bị đánh văng đi.
Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền lại. Ngựa chưa đến, kỵ sĩ trên ngựa đã vọt người lao đến, Triệu Trường Hà chỉ kịp trông thấy một bóng hình xinh đẹp màu đỏ lóe lên. Kiếm quang loạn vũ, chung quanh từng đóa hoa máu nở rộ, mấy tiếng kêu thảm gần như đồng loạt vang lên rồi tắt ngấm.
Lúc này chiến mã kia mới chạy đến nơi, bóng hồng kia khẽ đảo thân, bay trở lại yên ngựa.
Triệu Trường Hà cho tới bây giờ mới nhìn rõ đó là một nữ tử mặc trang phục cổ trang màu đỏ, tóc búi cao đuôi ngựa, dưới hông con Thanh Tông Mã là một thanh trường kiếm bao đỏ treo chếch bên hông, mắt đẹp khẽ nhếch, anh tư lẫm liệt.
“Bịch” “Bịch” âm thanh hỗn loạn liên tiếp vang lên, bọn người áo đen xung quanh nhao nhao ngã xuống, đều đã mất mạng tại chỗ.
Trong giấc mơ cứ mơ mơ hồ hồ chém giết đã lâu, đây là lần đầu tiên Triệu Trường Hà cảm nhận được thứ mà tiểu thuyết mô tả một kiếm đâm chín nhạn là thế nào.
Đây là võ học sao? Thật có thứ này?
Nữ tử vẫn chăm chú nhìn thảm trạng xung quanh, trong mắt phảng phất vài phần buồn bã, thấp giọng tự trách:
- Giá mà đến sớm hơn một chút thì tốt...
Triệu Trường Hà hổn hển thở hắt ra, mừng rỡ vì tìm được đường sống trong cửa tử cũng không che lấp được phẫn uất trước bi kịch của thôn trang này. Hắn ngay cả cảm tạ cũng quên nói, mờ mịt ngẩng đầu hỏi hồng y nữ tử:
- Những người này là ai?
Nữ tử không nói gì khẽ lắc đầu, hồi lâu mới đáp:
- Ta chỉ tình cờ đi ngang qua...Bất quá ta có lẽ cũng biết chút manh mối. Trước tiên xin hỏi, Lạc Gia Trang có phải đi đường này?
Hóa ra là đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy cảnh bất bình nên ra tay nghĩa hiệp...Triệu Trường Hà nào biết được Lạc Gia Trang là cái gì, cũng chỉ có thể lắc đầu.
* Từ giờ nhân vật sẽ xưng hô theo bối cảnh cổ đại để phù hợp với nội dung truyện.