CHƯƠNG 37: HAI PHẦN "CHÚC PHÚC"
Đỗ Địch An tính toán thời gian, đợi Jenny rời đi được khoảng mười phút mới theo con đường nhỏ trong vườn hoa rời đi. Không lâu sau đã đến trước đại sảnh yến hội, từ xa xa đã nghe thấy một trận tiếng cười. Chỉ thấy đại sảnh yến hội môn hoàn toàn mở rộng, giống như đã tan cuộc, tốp năm tốp ba quý tộc lần lượt đi ra.
Đỗ Địch An không nghĩ tới lúc mình vừa tới cũng là lúc tàn cuộc yến hội, trong lòng âm thầm cảm ơn con muỗi khi nãy đã cắn mình kịp. Hắn không tiếp tục tiến vào đại sảnh mà theo một con đường khác đi tới trang viên. Chờ tới chỗ không có quý tộc mới giả bộ mới từ trong đại sảnh yến hội đi ra, dáng vẻ chuẩn bị trở về.
Một lát sau, bên ngoài trang viên khi trước có đại lượng xe ngựa quý tộc đậu, giờ chỉ còn lại bảy tám chiếc.
Đỗ Địch An nhìn thấy xe ngựa Peter vẫn còn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Trong xe ngựa không có người, hiển nhiên Peter còn chưa đi ra.
Đỗ Địch An trước tiên ngồi lên xe ngựa, ở bên trong chờ đợi.
Cũng không lâu sau đã thấy Peter uống say khướt lắc lắc người trở về, vừa lên xe đã nhìn thấy Đỗ Địch An ngồi bên trong liền hàm hồ nói: - Ngươi, ngươi làm sao lại ở đây? đến, lại uống một chén, đã nghe danh ngài từ lâu. . .
Nói xong liền lắc người cúi xuống, trong xe ngựa quỳ xuống trước mặt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An dở khóc dở cười, nhanh chóng dìu hắn đứng lên, nói:
- Ngươi đã uống quá nhiều, tới đây ngồi nghỉ một lát.
- Đại, đại nhân phân phó, tại hạ nhất định làm theo. . .
Peter nói chuyện hàm hồ nhưng lại rất nghe lời tựa lưng ngồi xuống.
Đỗ Địch An nhìn hắn say như chết, trên mặt còn treo nụ cười ngây ngô liền thở dài, vung màn xe lên nói với xa phu:
- Trở về đi.
- Vâng, đại nhân. Xa phu cung kính nói, sau đó run run dây thừng, xe ngựa bắt đầu chạy.
. . .
. . .
Khi xe dừng, Đỗ Địch An xuống xe để xa phu đưa Peter về tổng bộ thập hoang giả tập đoàn Malon.
Giờ phút này bóng đêm đen kịt, bọn người Migcan sớm đã thiếp đi. Ngoại trừ người hầu thủ vệ còn bên ngoài, nữ hầu cùng gia bộc đều đã nghỉ ngơi.
Đỗ Địch An trở lại gian phòng của mình rồi nằm trên giường, trong đầu hiện ra những chuyện hôm nay hắn đã gặp gỡ. Có nhục nhã phẫn nộ cùng biệt khuất, cũng có cảm xúc sung sướng mà nữ hài tử mỹ lệ mang tới. Hắn cứ nghĩ vu vơ rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Địch An vừa tỉnh lại đã thấy Peter chạy cực nhanh vào pháo đài cổ, trong tay cầm theo một cái rương nhỏ bằng gỗ.
- Peter tiên sinh buổi sáng tốt lành.
Đỗ Địch An chào hỏi, trong lòng có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới hắn tối hôm qua còn say đến không biết gì, mới một đêm đã hồi phục tinh thần sung mãn.
Peter cười cười, nói:
- Tối hôm qua uống nhiều quá, nghe xa phu nói chính là ngươi đem ta về.
- Hẳn là thế.
Đỗ Địch An nhìn rương nhỏ trong tay hắn, ngạc nhiên nói:
- Đây là cái gì?
Peter đem cái rương phóng lên bàn phòng khách, mở rương ra. Bên trong là từng nhánh ống chích mà Đỗ Địch An đã thấy qua, lập tức biết Peter tới để đưa "Thần chúc phúc" cho bọn họ.
- Hôm qua ta vừa mới nhận được, còn chưa kịp đưa cho các ngươi. Có lẽ ta cũng không cần giới thiệu nữa. Các ngươi mỗi người một phần, riêng Địch An ngươi có hai phần, một phần do cơ sở phân phối, một phần còn lại là của tháng thứ nhất, hôm nay ta sẽ cấp phần thứ hai cho ngươi." Peter cười nói.
Đỗ Địch An hỏi:
- Ta có thể mang về nhà sử dụng không?
- Đương nhiên không được.
Peter lắc đầu nói:
- Đây là Quang Minh Giáo Đình thay mặt thần ban lực lượng cho các ngươi, các ngươi nhất định phải sử dụng trước mặt nhân chứng, đây là quy củ. Ta chính là nhân chứng của các ngươi.
Đỗ Địch An có chút tiếc nuối, hắn còn muốn cầm một phần trở về nghiên cứu một chút. Bất quá hiện tại trong tay không có dụng cụ cho nên cũng không nghiên cứu không cái gì.
- Tới đây, cho ngươi dùng trước.
Peter từ trong rương cầm lấy ống chích nói ra.
Đỗ Địch An có chút không yên lòng nói:
- Cái này. . . Sẽ không có di chứng về sau chứ?
Peter nghiêm mặt lại nói:
- Lời này chỉ cần nói ta nghe được rồi, về sau cũng không thể nói lung tung ở bên ngoài. Ngươi là đang chất vấn Quang Minh Thần.
Tất nhiên Đỗ Địch An minh bạch điểm ấy cho nên mới sử dụng câu từ uyển chuyển mà không phải chất vấn trực tiếp thứ này có tác dụng phụ hay không.
- Ngươi yên tâm, đây là đồ vật mà Quang Minh Thần ban cho. Những thập hoang giả từng phục dụng chưa có trường hợp nào có phản ứng không tốt cả.
Dù ngoài miệng khiển trách Đỗ Địch An nhưng Peter vẫn giải đáp thắc mắc của hắn.
Đỗ Địch An hơi giật mình, cũng không nói gì nữa, chỉ là trong lòng âm thầm cảnh giác. Chẳng lẽ Quang Minh Giáo Đình đã có thể chế tạo ra thuốc biến đổi gien hoàn thiện? Từ đó có thể sản xuất ra hàng loạt thập hoang giả?
Lúc này Peter đã đâm ống chích vào cánh tay của hắn. Đỗ Địch An không cảm giác thấy đau đớn, chỉ thấy cánh tay hơi tê tê. Chất lỏng màu đỏ bên trong ống chích rất nhanh đã được đẩy vào cơ thể hắn.
Đỗ Địch An chỉ cảm thấy bỗng nhiên từ thân thể hắn có một cỗ nhiệt lưu tràn ra, từ từ khuếch tán đến tứ chi. Cỗ nhiệt lưu này sau đó chạy thẳng lên đại não, giống như huyết dịch toàn thân đều dồn lên đầu. Hắn không khỏi hét lớn một tiếng, cỗ nhiệt lưu kia lập tức lui xuống truyền vào tứ chi khiến tứ chi hắn đau đớn kịch liệt tựa như vỡ ra. Đỗ Địch An cắn chặt hai hàm răng cố gắng đè nén sự thống khổ.
Rất nhanh cỗ nhiệt lưu này giống như thủy triều rút đi. Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn lại, lập tức cảm giác được khác biệt. Thị giác của mình vô cùng linh mẫn, liếc mắt có thể thấy được lỗ chân lông trên mặt Peter ở bên cạnh.
Đỗ Địch An nghĩ đến Loria lấy được lực lượng, lập tức bật người nhảy lên.
Hô một tiếng, Đỗ Địch An cảm giác như mình đã bay lên, lại nhảy đến đỉnh đầu Peter, bàn chân cách mặt đất chí ít hai mét. Hắn đáp xuống mặt đất, đưa tay cầm lấy cái ghế bên cạnh, cảm giác nhẹ tựa lông hồng, có thể vung vẩy tùy ý.
- Được rồi , đợi lát nữa hãy cảm nhận từ từ. Còn một phần ở đây.
Peter cười nói.
Đỗ Địch An nhìn qua hắn đang cầm cái ống chích thứ hai, không khỏi tò mò hỏi:
- Nếu như ngươi cho rằng tiêm toàn bộ những thứ này sẽ trở nên lực lớn vô cùng ?"
Peter mỉm cười, nói:
- Đương nhiên sẽ không, lần đầu tiêm vào thì hiệu quả sẽ phi thường rõ rệt, nhưng tiêm vào càng nhiều, hiệu quả càng yếu.
Đỗ Địch An mặc dù ngờ tới như thế, nhưng vẫn là không khỏi có chút tiếc nuối, nếu là có thể tăng lên gấp bội, như vậy Quang Minh Giáo Đình nắm giữ những thứ này sẽ là tồn tại cấp quái vật.
Bất quá nghĩ đến điểm này, hắn bỗng nhiên phát lạnh trong lòng, bọn họ vẻn vẹn thập hoang giả đã có lực lượng đáng sợ như vậy, nếu là Liệp thú giả sẽ kinh khủng bực nào?
Rất nhanh, Peter tiêm phần còn lại vào trong cánh tay Đỗ Địch An. Một lần nữa nhiệt lưu từ trong cơ thể hắn dâng lên nhưng lần này không mãnh liệt như khi nãy. Đỗ Địch An chỉ cảm thấy đau nhức một chút liền thôi.
Lần nữa nhìn lại, Đỗ Địch An lập tức cảm giác được thị giác của mình đã tốt lên không ít, đoán chừng lực lượng cũng tăng lên rất nhiều. Hắn đoán chừng bây giờ có một con hổ trước mặt hắn cũng thế thể dễ dàng đánh chết a?
- Đi thôi, gọi những người khác tới.
Peter cười nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, gọi đám người Migcan tới.
Không lâu sau mọi cũng đã tiêm hết dịch thể vào người. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ồn ào nhảy nhót tưng bừng, thể nghiệm lực lượng không thể tưởng tượng nổi đang chảy xuôi trong cơ thể mình.
Sau khi Peter rời đi, Đỗ Địch An cũng trở lại gian phòng của mình thu thập hành lý chuẩn bị trở về khu dân cư.
- Chúng ta có thể ở miễn phí ba ngày, hôm nay ngươi đã muốn đi?
- Chúng ta còn dự định hôm nay sẽ tới phố xá náo nhiệt bên cạnh để chơi đùa đấy!
- Vội vã trở về như vậy làm gì, cơ hội như này thực sự khó có được.
Ba người Migcan đều giật mình, nhao nhao thuyết phục.
Ý Đỗ Địch An đã quyết, sau khi cáo từ hắn liền gọi xe ngựa tới và trở về khu bình dân.
Xe ngựa trực tiếp đưa hắn đưa đến khu bình dân. Đến nơi, Đỗ Địch An nhảy xuống xe ngựa, trả cho xa phu sáu mươi đồng tệ, trong lòng không khỏi đau đớn một trận. Giá thuê xe ngựa tại khu buôn bán cơ hồ cao gấp đôi khu bình dân. Vẫn còn tốt vì lúc trước vợ chồng Julla đưa cho hắn một trăm đồng tệ, hắn còn giữ chín mươi đồng.
Bỗng nhiên lúc này Đỗ Địch An trông thấy có một chiếc xe ngựa khác ngừng lại trước cổng, không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ có khách đến thăm nhà?
Hắn vòng qua xe ngựa, đẩy cửa ra bên ngoài hàng rào màu trắng, vừa tới trước cửa đã nghe được tiếng cãi lộn phát ra từ bên trong. Hắn không khỏi sững sờ lập tức đưa tay gõ cửa.
Rất nhanh phòng cửa đã được mở ra, người mở cửa chính là Julla. Nàng nhìn thoáng qua Đỗ Địch An một cách kỳ quái, nói:
- Ngươi chính là?
Ba năm huấn luyện thập hoang giả, bộ dáng Đỗ Địch An đã phát sinh biến hóa cực lớn. Dáng người tráng kiện hơn rất nhiều so với lúc trước, màu da cũng không còn tái nhợt mà hơi ngả màu lúa mì khiến cho Julla nhất thời không nhận ra được.
- Dì, chính là ta.
Đỗ Địch An nói ra.
Julla nghe được thanh âm quen thuộc, không khỏi mở to hai mắt, khó có thể tin nói:
- Ngươi chính là Địch An? !
Đỗ Địch An khẽ cười nói:
- Huấn luyện kết thúc, ta đã trở về.
Hốc mắt Julla lập tức đỏ lên ôm Đỗ Địch An vào trong ngực, nói:
- Ngươi trở về, ngươi cuối cùng cũng đã trở về. Ta và chú ngươi mỗi ngày đều lo lắng cho ngươi, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì, vẫn còn tốt . . .
Nói đến đây nàng lập tức đẩy Đỗ Địch An ra, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Sau khi thấy tay chân hắn hoàn hảo không việc gì mới thở ra nhẹ nhõm.
Đỗ Địch An thấy nàng khoa trương như thế không khỏi cười một tiếng, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp nói ra:
- Lúc đầu ta định mang cho các ngươi một ít đặc sản của khu buôn bán, kết quả trên thân lại không có gì tiền nên không mua.
- Đứa nhỏ ngốc, ngươi trở về là tốt rồi, còn mang đặc sản gìnữa.
Julla cười, nàng vuốt ve mái tóc Đỗ Địch An nói:
- Ba năm không thấy, ngươi cũng đã cao như vậy rồi, ở nơi đó qua. . .
- Gianny, ngươi đừng quá đáng!
Đúng lúc này thanh âm tức giận từ trong phòng khách truyền đến. Đỗ Địch An lập tức nghe ra chính là thanh âm của gray.
Julla biến sắc vội vàng quay người trở lại phòng khách.