[Dịch] Hắc Ám Vương Giả

/

Chương 38: Giới Hạn Chi Tường

Chương 38: Giới Hạn Chi Tường

[Dịch] Hắc Ám Vương Giả

Cổ Hi

8.647 chữ

08-08-2023

CHƯƠNG 38: GIỚI HẠN CHI TƯỜNG

Trong lòng Đỗ Địch An thấy kỳ quái, cũng đi theo tiến vào trong phòng khách.

Chỉ thấy ngoại trừ Cách Lôi bên ngoài, trong phòng kháchcòn có hai bóng người. Một vị trung niên dáng người mập mạp, trên ngón tay đeo ba bốn chiếc nhẫn vàng. Nhìn qua đã biết là đại phú hào. Vị khác là một nam tử gầy gò mặc tây phục màu đen, tóc tai chỉnh tề trông giống một quý tộc.

- Gray, chú ý thái độ của ngươi!

Thời điểm Đỗ Địch An vừa đi tới vừa vặn nghe được âm thanh quát tháo của vị nam tử gầy gò này.

Gray gấp siết chặt nắm đấm, mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn hắn nói:

- Chính chúng ta đã mua sắm căn phòng này, thuế vụ nơi này đã sớm viết rõ ràng trên trên hiệp ước, các ngươi muốn thu thêm thuế căn bản là không hợp pháp!

Trung niên nhân mập mạp cười ha ha nói:

- Không hợp pháp? Ngươi chỉ là một tên may vá nho nhỏ thì biết thế nào là luật pháp? Toàn bộ khu rừng và con đường ở đây đều là lãnh địa của ta. Trong lãnh địa của ta thì lời nói của ta chính là luật pháp. Coi như ngươi bẩm báo sở thẩm phán cũng không có tác dụng. Ngược lại thì ta càng hoan nghênh ngươi rời đi.

Gray cắn răng nói:

- Các ngươi là đang cướp đoạt trắng trợn!

- Hừ, ngươi đây là phỉ báng vu khống. Ta có thể khởi tố ngươi!

Gầy gò nam tử âm thanh lạnh lùng nói.

Lúc này Julla nhìn qua vẻ mặt nghẹn đỏ của Gray, vội vàng đi nắm chặt tay của hắn, hướng trung niên nhân mập mạp nói:

- Chuyện này hãy cho chúng ta chút thời gian để thương lượng, thuế vụ cao như vậy thực sự chúng ta không đảm đương nổi.

Trung niên nhân mập mạp lạnh nhạt nói:

- Coi như ngươi hiểu chuyện, bất quá ta đã cho các ngươi mấy ngày thời gian, hôm nay là ngày cuối cùng. Đêm nay ta lại tới, hi vọng các ngươi sẽ cho ta một câu trả lời chắc chắn.

Nói xong hắn đứng dậy, sửa sang cổ áo một chút, ngông nghênh đi qua mặt Gray.

- Chờ một chút.

Bỗng nhiên lúc này có một bóng người ngăn cản trước mặt hắn, chính là Đỗ Địch An.

- Ừm?

Trung niên nhân mập mạp cúi đầu xuống nhìn qua Đỗ Địch An chỉ cao tới cằm của hắn, nhíu mày nói:

- Tiểu gia hỏa, ngươi là ai!

Lúc này Gray cũng chú ý tới Đỗ Địch An, nhìn thấy bộ dáng hắn đã hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc nói:

- Địch An? Ngươi, ngươi trở về rồi?

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt trung niên nhân mập mạp này nói:

- Ta cảm thấy ngươi mập như này mà phải chạy tới chạy lui cũng thật cực khổ, dứt khoát giải quyết một lần đi. Chúng ta cũng không muốn bị người khác quấy rầy.

Trung niên nhân mập mạp sững sờ, cười nói:

- Tiểu gia hỏa ngươi cũng rất hiểu chuyện, nghe nói Gray có nhận nuôi một hài tử, chính là ngươi sao?

Đỗ Địch An không trả lời hắn mà là tiếp tục nói:

Chương 4 điều thứ bảy, tất cả quyền hạn và thuế vụ trong căn nhà đều thuộc về chủ nhân căn phòng này, cho nên chỉ Lĩnh Chủ mới có quyền thu hồi tất cả.

Đỗ Địch An nhìn qua hắn, nói:

- Ngươi nói toàn bộ khu rừng và đường đi đều là lãnh địa của ngươi? Có thể để ta nhìn thấy chứng minh của ngươi không? Coi như ngươi muốn thu thuế vụ thì cũng cần đến sở thẩm phán đưa ra chứng mĩnh Lĩnh Chủ của ngươi dưới sự chứng kiến của thần quan mới có thể thu được thuế vụ a?

Trung niên nhân mập mạp không khỏi sửng sốt.

Nam tử gầy gò đi theo hắn ngơ ngác một chút, sắc mặt âm trầm xuống nói:

- Tiểu gia hỏa ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy, Lĩnh Chủ chứng minh là thứ ngươi muốn thấy là có thể thấy sao?

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn hắn bình tĩnh nói:

- Nếu như các ngươi không bỏ ra được Lĩnh Chủ chứng minh, vậy thì xin các ngươi rời đi, đừng tới quấy rầy bọn ta nữa. Nếu không, ta sẽ lấy tội danh quấy nhiễu dân cư bắt các ngươi lại!

Nghe Đỗ Địch An nói như thế, tất cả mọi người đều sững sờ.

Nam tử gầy gò vừa kịp phản ứng, cười to nói:

- Bắt ta? Tiểu gia hỏa, ta nhìn ngươi tuổi nhỏ không hiểu chuyện nên không so đo. Nếu ngươi còn tiếp tục nói hươu nói vượn, cẩn thận ta trực tiếp đưa ngươi cho thủ vệ binh.

- Không cần ngươi nhọc công, ta chính là thủ vệ binh.

Đỗ Địch An móc ra khối huân chương khắc đao kiếm giao qua của thủ vệ binh, đạm mạc nói:

- Chỉ bằng lời ngươi vừa mới nói ta đã có thể khởi tố ngươi tội vu khống thủ vệ binh bắt ngươi lại! Còn về phần tội ác, ta nghĩ lại điều luật thứ bảy đầu có ghi chép tội vu khống quý tộc phán ba năm lao ngục, vu khống thủ vệ binh phán hai năm lao ngục, tập kích thủ vệ binh phán tử hình!

- Ngươi muốn loại nào nhỉ?

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn hai người kia.

Trung niên nhân mập mạp cùng nam tử gầy gò mở to hai mắt nhìn qua huân chương thủ vệ kia binh, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, sớm đã nói không ra lời.

Vợ chồng Julla nhìn thấy huân chương quen thuộc này cũng không nhịn được kinh ngạc, rất nhanh liền nhớ tới mục đích huấn luyện của Đỗ Địch An ba năm này. Hai người nhìnnhau, đều thấy sự kinh hỉ cùng không thể tưởng tượng nổi trong mắt đối phương, không nghĩ tới Đỗ Địch An thật sự thành công!

- Ngươi, ngươi chính là thủ vệ binh?

Trung niên nhân mập mạp vẫn khó có thể tin, thủ vệ binh nhỏ tuổi như này vẫn là lần đầu tiên hắn gặp.

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Ngươi đang chất vấn ta à?

Trung niên nhân mập mạp vội vàng lắc đầu, mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng hắn vẫn nhận ra chiếc huân chương này. Vả lại giả mạo thủ vệ binh chính là tội lớn, không phải đơn giản chỉ là chém đầu.

- Ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy thủ vệ binh còn trẻ như vậy.

Mập mạp trung niên nhân cười khan nói.

Đỗ Địch An bình thản nói:

- Cái này chỉ có thể nói rõ ngươi không phải Lĩnh Chủ thật sự. Thủ vệ binh giống như ta có rất nhiều, trước khi tròn mười sáu tuổi đều sẽ gia nhập vào biên chế hộ vệ đội quý tộc để lịch luyện. Chờ tới khi đủ tuổi mới có thể điều tới giớt hạn chi tường ở đây.”

Hắn nói “Giới hạn chi tường” là chỉ mỗi một khu vực ở giữa cách tường cao, giới quý tộc gọi “Vách tường giàu nghèo”.

Trung niên nhân mập mạp biểu lộ có chút xấu hổ nói:

- Ta, ta thật sự là Lĩnh Chủ nơi này, gia gia của ta đã từng là một kỵ sĩ vĩ đại, mảnh đất này được phong lãnh địa, chỉ là...

Nói đến đây hắn có chút hậm hực, không nói thêm gì nữa.

- Chỉ là lãnh địa này là quý tộc phong cho vị kỵ sĩ gia gia kia của ngươi, mà hắn không có ở đây cho nên lãnh địa đã mất đi tính hợp pháp và bị thu hồi. Đương nhiên, có lẽ là vị quý tộc kia quên thu hồi cho nên các ngươi vẫn tự cho mình có thân phận Lĩnh Chủ.

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Đây là không hợp pháp, ta cảm thấy nếu như các ngươi lập tức biến mất, ta có thể cân nhắc không truy cứu.

Trung niên nhân mập mạp cùng nam tử gầy gò liếc nhau, lập tức xoay người hạ thấp mình nói:

- Vậy chúng ta xin cáo từ trước.

Nói xong liền lách người qua Đỗ Địch An rời đi.

Cũng không lâu lắm, xe ngựa ngoài cửa dưới đòn roi kịch liệt đã gào thét rời đi.

Lúc này Đỗ Địch An mới ngẩng đầu nhìn vợ chồng Julla. Ba năm không thấy, khóe mắt hai người đều đã có chút nếp nhăn. Tính toán tuổi tác, bọn họ có lẽ đã ba mươi rồi. Ở cái thế giới này thì tuổi ba mươi không khác biệt nhiều lắm với tuổi năm mươi thế giới của hắn.

Vợ chồng Julla hồi phục lại tinh thần, sợ hãi thán phục nhìn Đỗ Địch An. Không nghĩ tới phiền phức để bọn họ sứt đầu mẻ trán lúc trước lại bị Đỗ Địch An giải quyết trong mấy câu ngắn ngủi.

Gray vui vẻ nói:

- Ngươi tốt nghiệp thuận lợi a, không hổ là con của ta. Ha ha, không nghĩ tới hài tử của Gray ta vậy mà lại trở thành thủ vệ binh. Ngày mai ta sẽ tới nhà xưởng, nói chuyện một chút cùng những nhân viên tạp dịch kia để bọn họ hâm mộ.

Julla lườm hắn một cái, cười vuốt ve mái tóc Đỗ Địch An nói:

- Ngươi đứa nhỏ này đã đen như vậy, ba năm qua khẳng định đã trải qua rất nhiều khổ cực.

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

- Không có gì, bất quá lần này ta trở về cũng không được bao nhiêu thời gian, qua mấy ngày liền phải đi chấp hành nhiệm vụ nên không cách nào dành nhiều thời gian cho các ngươi.

Julla sửng sốt một chút nói:

- Chấp hành nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì, nguy hiểm không?

- Không có nguy hiểm gì, yên tâm.

- Vậy là tốt rồi.

Gray cười nói:

- Làm thủ vệ binh có thể có nguy hiểm gì, đơn giản là bồi tiếp quý tộc dạo chơi khắp nơi. Hiện tại có Quang Minh Giáo Đình che chở, những ác ma tà ác kia nào dám thò đầu ra.

Julla tức giận nói:

- Chỉ sợ vạn nhất thôi!

Cách Lôi chỉ cười lắc đầu mà không nói gì.

Đêm đó, Julla chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn để chúc mừng Đỗ Địch An trở về cùng trở thành thủ vệ binh. Sau khi bữa tối sau kết thúc, Đỗ Địch An hướng hai người bọn họ nói:

- Dì, ta muốn mượn ít tiền, lần này hơi nhiều.

Julla cười nói:

- Đối với chúng ta còn nói cái gì mượn với không mượn, ngươi muốn bao nhiêu?

- Mười ngân tệ đi.

Đỗ Địch An suy nghĩ một chút rồi nói. Số tiền này hẳn là đủ để mua không ít nguyên liệu hắc hỏa dược. Dù sao sau đó phải đi ra bên ngoài cự bích, vạn nhất gặp gỡ nguy hiểm gì thì cũng có vật để phòng thân.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!