CHƯƠNG 1094: ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG CỦA NGƯƠI HƯ RỒI (2)
Khách sạn này tên là khách sạn Phát Phát Phát, rất nhiều người gọi đây là khách sạn Ba Phát. Mà ông chủ khách sạn chính là Phát ca. Về phần rốt cuộc đại danh của Phát ca là gì, thật ra cũng không có nhiều người biết.
Lầu 18 vốn có hai phòng tổng thống, Thu Tử Khang và mèo con ở một căn hộ trong đó, sau khi để phục vụ rời đi, Thu Tử Khang nằm xuống ghế sofa, giữ im lặng, như đang tự hỏi vấn đề gì.
"A Khang, xin lỗi, không phải ta muốn lừa ngươi, nhưng Phát ca..."
Lúc này Mèo con lại thận trọng nói.
"Không sao, chuyện đã qua, ta không so đo." Thu Tử Khang ngắt lời mèo con.
"Ừm"" Mèo con tựa trên người Thu Tử Khang, hệt như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, thế nhưng trong lòng nàng lại hơi nghi ngờ. Sao Thu Tử Khang hiện tại cứ như hoàn toàn biến thành một người khác?
Lẽ nào tất cả những gì hắn làm lúc trước chỉ là ngụy trang thật?
Thật ra Thu Tử Khang rất rõ ràng, hắn trước đây không phải ngụy trang, trước đây hắn là phế vật thật sự, nhưng ở trong thế giới không biết tên kia, nghe nói là thế giới mộng du, hắn đã trải qua rất nhiều rất nhiều, hắn cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Mà hắn hiện tại đã thật sự thoát thai hoán cốt.
Người luôn phải có mục tiêu, mà bây giờ, Thu Tử Khang biết, hắn ta đã có mục tiêu chân chính.
Nguyên buổi sáng này, Thu Đồng vẫn luôn cảm thấy bất an, bởi vì nàng không cách nào gọi được cho Hạ Chí, mỗi lần gọi đều nhận được báo điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng.
Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Thu Đồng lại gọi điện thoại cho Hạ Chí, nhưng vẫn không thể gọi được.
"Rốt cuộc hắn đã đi đâu?" Thu Đồng hơi bất an, suy nghĩ một hồi, nàng quyết định đi ăn cơm trước, coi như tìm cách dời lực chú ý của mình đi.
Mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, Thu Đồng đã thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía nàng, sau đó nàng lại nghe được giọng nói quen thuộc kia: "Đồng Đồng, ta đang định tới rủ ngươi đi ăn cơm đây."
"Này, nguyên buổi sáng ngươi chạy đi đâu?" Thu Đồng lập tức nổi giận, gia hỏa này cứ vô duyên vô cớ mất tích nửa ngày, trở về còn không thấy hắn giải thích gì.
"Buổi sáng?" Hạ Chí tỏ vẻ hơi buồn bực: "Ta tới nhà mới của chúng ta khảo sát một chút, sau đó tùy tiện đi dạo trên núi. À, sau lại có một nơi phong cảnh không tồi, ta ngủ một giấc ở đó."
"Vậy sao điện thoại ngươi lại không liên lạc được?" Thu Đồng trừng Hạ Chí, nàng cảm thấy Hạ Chí đang nói xạo, chỉ có điều bản lĩnh nói xạo của gia hỏa này rất lợi hại, hoàn toàn không đỏ mặt, nàng vốn không phân rõ lời hắn nói có thật hay không.
"Không gọi được?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy kinh ngạc: "Không thể nào, honey, có phải do điện thoại của ngươi hư rồi không?"
"Này, rõ ràng di động của ta không bị hư!" Thu Đồng lập tức nổi giận, rõ ràng gia hỏa này còn trách đến trên đầu nàng!
Lấy điện thoại di động ra, Thu Đồng trực tiếp bấm số điện thoại của Hạ Chí: "Hiện tại ta gọi cho ngươi..."
Còn chưa dứt lời, Thu Đồng đã ngẩn ngơ, bởi vì rõ ràng trong điện thoại vẫn đang truyền tới giọng nói kia: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
"A, không đúng?" Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó lại lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Rõ ràng di động của ta đang ở đây, sao lại nằm ngoài vùng phủ sóng được?"
Dừng một chút, Hạ Chí còn nói thêm: "Ừm, Đồng Đồng, xem ra ta oan uổng ngươi rồi, hẳn là di động của ta hư rồi."
"Di động hư rồi?" Thu Đồng ngẩn ngơ, ồn ào nửa ngày, chỉ là di động của gia hỏa này có vấn đề?
Hạ Chí trực tiếp khởi động lại di động, sau đó nói với Thu Đồng:
"Đồng Đồng, ngươi gọi lại thử xem"
Thu Đồng gọi lại một lần nữa, lần này, điện thoại lại gọi được.
"Xem ra di động không phải thứ càng đắt sẽ càng tốt." Hạ Chí cảm khái.
Thu Đồng lại hơi cạn lời, không ngờ lại là di động bị hư thật.
"Honey, hay là chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi" Hạ Chí cất di động, tiện tay kéo tay Thu Đồng.
Thu Đồng cũng không nói gì nữa. Cho dù sự thực có phải là di động có vấn đề hay không cũng chẳng sao, hiện tại Hạ Chí đã trở lại, cũng chẳng có chuyện gì to tát. Mà chỉ một buổi sáng, nàng không nghĩ Hạ Chí có thể đi tới nơi xa xăm nào.
Đương nhiên lần này hai người sẽ không tới căn tin nữa, mà bọn họ cùng nhau tới Giả Nhật Thiên Đường ăn cơm trưa. Xấp xỉ một giờ, hai người lại cùng nhau đi vào trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Đúng lúc này, một bóng người vội vàng chạy từ bên trong ra.
"Phương chủ nhiệm." Thu Đồng không nhịn được gọi người này lại: "Ngươi vội vàng đi đâu vậy?"
"Hiệu trưởng, trường chúng ta có học sinh xảy ra chuyện, ta phải tới đó ngay." Nét mặt Phương Đắc Thắng đây vẻ lo lắng. Đưa mắt nhìn Hạ Chí, Phương Đắc Thắng hơi do dự một chút, sau đó lại mở miệng nói: "Hạ lão sư, ngươi, ngươi có rảnh không? Nghe nói học sinh kia của trưởng ta đang muốn nhảy lầu, ta không nghĩ mình có thể khuyên ngăn nàng:"
"Nhảy lầu?" Sắc mặt Thu Đồng biến đổi: "Phương chủ nhiệm, chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói với ta?"
"Hiệu trưởng, ta cũng chỉ vừa nhận được tin tức, còn chưa hiểu rõ tình huống cụ thể. Lúc đầu vì quá vội nên ta không gọi điện thoại cho ngươi. Hơn nữa học sinh kia cũng không nhảy lầu ở trường chúng ta, mà là ở trường học khác, cho nên ta... Phương Đắc Thắng không nói hết, nhưng hiển nhiên ý của hắn ta đã rất rõ ràng, dù sao chuyện này cũng không xảy ra ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, nói đúng ra, nó cũng không phải chuyện gì to tát.