[Dịch] Dị Năng Giáo Sư

/

CHƯƠNG 1093: ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG CỦA NGƯƠI HƯ RỒI (1)

CHƯƠNG 1093: ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG CỦA NGƯƠI HƯ RỒI (1)

[Dịch] Dị Năng Giáo Sư

Tâm Tại Lưu Lãng

5.444 chữ

06-08-2023

CHƯƠNG 1093: ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG CỦA NGƯƠI HƯ RỒI (1)

"Phát ca, ta, ta... ' Thoạt nhìn Mèo con không tình nguyện lắm, nhưng lại như hơi sợ hãi, cho nên nàng có vẻ rất do dự.

"Qua đây!" Nam nhân trung niên, cũng chính là Phát ca trong miệng đám người, đột nhiên nhấn mạnh, ý mệnh lệnh cũng càng thêm rõ ràng.

Mèo con đưa mắt nhìn Thu Tử Khang, cuối cùng vẫn phải rời khỏi vòng ôm của Thu Tử Khang. Hiển nhiên, nàng không dám cãi lại mệnh lệnh của Phát ca.

Nhưng đúng lúc này mèo con lại phát hiện, Thu Tử Khang lại ôm chặt nàng hơn một chút, hiển nhiên hắn ta không muốn để nàng rời đi.

"A Khang, ta... Mèo con muốn nói điều gì.

"Ngươi không cần đi" Thu Tử Khang rất bình tĩnh nói. Mà lúc hắn ta nói chuyện vẫn đang nhìn Phát ca.

"Thu đại thiếu gia, xem ra ngươi vẫn không biết rõ tình trạng."

Phát ca tàn nhẫn hít một hơi xì gà, sau đó phun ra một vòng khói, tiếp tục nói: "Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng mèo con là thiếu nữ ngu ngốc lưu lạc ven đường, bị ngươi nhặt về nhà? Hiện tại ta nói cho ngươi biết rõ, nàng là..."

"Nàng vốn là sinh viên ở gần đây, chỉ là nàng đã bị ngươi khống chế, là ngươi để nàng cố ý tiếp cận ta, vì nàng, ta bị nghiện ma túy. Phát ca, những chuyện này ta đều biết. Ta không phải người ngu, ta cũng biết ngươi để ta nghiện ma túy vì muốn khống chế ta, mục tiêu chính là vị tỷ tỷ vừa có tiền vừa xinh đẹp của ta."

Thu Tử Khang trực tiếp ngắt lời Phát ca: "Hiện tại, ngươi cảm thấy ta không còn giá trị gì nữa, đúng không?"

"A?" Phát ca nhìn Thu Tử Khang, vẻ mặt hơi kinh ngạc: "Tiểu tử, bọn hắn đều nói ngươi là kẻ ngu, nhưng ta thấy tiểu tử ngươi cũng không phải người ngu ngốc."

"Phát ca, có đôi khi giả ngu cũng là một loại trí tuệ." Thu Tử Khang không nhanh không chậm nói: "Không sai, hiện tại ta và Thu Đồng đã xung đột toàn diện, ta đốt nhà nàng bởi vì ta biết rõ, muốn nàng nhận người đệ đệ này đúng là chuyện không thể nào. Nhưng điều đó không có nghĩa ta không còn giá trị, ngược lại, hiện tại ta càng có giá trị hơn"

"Đúng không? Vậy Thu đại thiếu gia, ngươi nói cho ta nghe xem hiện tại ngươi có giá trị gì?" Thoạt nhìn Phát ca thật sự hứng thú, hắn ta buông xì gà xuống, dáng vẻ rất nghiêm túc.

"Phát ca, có thể nói hiện tại ngươi là người đứng đầu trong nghề này, có điều dù đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy, nhưng lợi nhuận một năm được bao nhiêu? Có được một ức không?" Thu Tử Khang lắc đầu: "Ta nghĩ, ngươi phải nuôi sống rất nhiều thủ hạ, còn phải đút lót cho rất nhiều người, một năm trôi qua, số tiền còn lại trong tay ngươi hẳn không tới một ức?"

"Tiểu tử, ngươi tưởng tiền dễ kiếm như vậy sao? Mở miệng đã một ức, khẩu vị cũng không nhỏ." Phát ca hừ nhẹ một tiếng.

"Trước mắt, số tiền mặt tỷ tỷ ta có thể lấy ra được chí ít cũng phải mấy chục ức, trường trung học phổ thông Minh Nhật của nàng lại càng có giá trị trăm ức, mà hiện tại, trên mặt pháp luật, ta vẫn là họ hàng thân thuộc duy nhất của nàng. Quan trọng hơn là bản thân nàng lại càng có giá trị khó có thể đánh giá, không phải sao?" Thu Tử Khang không chút hoang mang nói: "Lấy danh tiếng của nàng, nàng có thể thành đại minh tỉnh bất cứ lúc nào, mà nàng xinh đẹp như vậy, vóc người quyến rũ như vậy, nói khó nghe một chút, Phát ca ngươi nghĩ xem, nếu dùng một ức đã có thể có được nàng, dù chỉ là một buổi tối, hẳn Phát ca ngươi cũng nguyện ý?"

"Thu đại thiếu gia, những chuyện ngươi nói ta điều biết, nhưng mấu chốt là Thu Đồng không dễ đối phó như vậy. Trong mấy tháng này, không chỉ có một mình ta muốn ra tay với nàng, nhưng không thấy ai thành công. Hiện tại, tiểu tử Hạ Chí kia đã trở lại, có thể dễ dàng thành công như vậy sao?" Trong mắt Phát ca lóe lên tia lửa nào đó, hiển nhiên, hắn ta thực sự có ý đồ với Thu Đồng. Chỉ có điều hiện tại hắn ta không biết nên xuống tay như thế nào mà thôi.

"Cho nên hiện tại mới là thời điểm để thể hiện giá trị chân chính của ta. ' Thu Tử Khang không nhanh không chậm nói: "Cứ việc từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng coi ta là đệ đệ, nhưng trên thực tế ta phát hiện, trên thế giới này, người hiểu rõ nàng nhất chính là ta, mà trước đây ta vẫn luôn hy vọng xa vời rằng nàng có thể nhận người đệ đệ này. Hiện tại, nếu ta đã chết tâm, đương nhiên ta sẽ nói nhược điểm chân chính của nàng cho các ngươi biết."

"À, vậy nhược điểm chân chính của nàng là gì?" Phát ca không nhịn được hỏi.

"Phát ca, ngươi cảm thấy hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết sao?" Thu Tử Khang nở nụ cười: "Nhưng chúng ta có thể hợp tác."

"Xem ra Thu đại thiếu gia cũng có dã tâm không nhỏ." Phát ca cười nhạt một tiếng: "Cũng tốt, chúng ta hợp tác đi, không bằng hiện tại chúng ta nói chuyện hợp tác luôn, thế nào?"

"Phát ca, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi một chút trước." Thu Tử Khang lắc đầu: "Ngươi sắp xếp phòng cho ta ngay trong khách sạn của ngươi, để mèo con theo ta là được. Đợi chút nữa chúng ta lại tâm sự."

"Được." Phát ca đồng ý rất sảng khoái: "Thu đại thiếu, ngươi đi nghỉ ngơi cho khỏe trước đi."

Quay đầu nhìn về phía mèo con, Phát ca còn nói thêm: "Mèo con, dẫn Thu đại thiếu xuống căn hộ dưới tầng, ngươi cứ ở bên cạnh hắn"

"Vâng, Phát ca." Mèo con nhỏ giọng đáp lại, sau đó lại nói nhỏ với Thu Tử Khang: "A Khang, chúng ta đi xuống đi"

Thu Tử Khang gật đầu, hắn ta và mèo con đi vào thang máy, xuống đến bãi đỗ xe, sau đó lại đi một thang máy khác lên tới tầng 18, tầng cao nhất là tầng mười chín, nhưng muốn tới tầng cao nhất chỉ có thể đi thang máy riêng ở bãi gửi xe kia. Đương nhiên, có người nói có thể tới đó từ mái nhà, bởi vì thật ra trên mái nhà còn có máy bay trực thăng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!