[Dịch] Cao Võ Kỷ Nguyên

/

Chương 3: Lý Nguyên(3)

Chương 3: Lý Nguyên(3)

[Dịch] Cao Võ Kỷ Nguyên

phong tiên

4.817 chữ

01-06-2024

Dõi mắt nhìn khắp Lam Tinh, thậm chí cả bảy tinh cầu lớn, đây là chỉ tiêu quan trọng nhất để đánh giá thiên phú võ đạo của một người, không có ngoại lệ.

Thế nhưng, Lý Nguyên mãi không thể thức tỉnh linh tính võ đạo.

“Bao năm qua, cả trường có không quá năm người thi đậu năm trường top.” Lý Nguyên thầm suy nghĩ: “Dựa vào thành tích của mình bây giờ, thi đậu một trường võ đạo bình thường là không thành vấn đề.”

“Nhưng mà muốn thi vào năm trường top, nếu không thức tỉnh linh tính, hy vọng vô cùng mong manh.”

Nước Hạ có gần hai tỉ dân, hai mươi tư tỉnh, mỗi tỉnh đều có một trường đại học võ đạo, chỉ thu nhận học sinh trong tỉnh, đây là mục tiêu của phần lớn học sinh có chí võ đạo.

Năm trường top là năm trường võ đạo top do nước Hạ lập ra được tuyển sinh trên phạm vi cả nước.

Ở các trường đại học võ đạo thông thường, sinh viên nhận được ít tài nguyên đào tạo, hầu như phải dựa vào bản thân.

Còn sinh viên của năm trường võ đạo top, sinh viên nào cũng được nhà nước trợ cấp một lượng lớn tài nguyên.

“Nhận được tài nguyên đào tạo của nhà nước, mình mới có thể đi xa hơn trên con đường võ đạo, sau này trở thành võ giả nhập giai giống như thầy Hứa, thậm chí còn mạnh hơn thầy Hứa nữa.” Lý Nguyên thầm nói trong lòng.

Mục tiêu thi đại học của cậu chính là năm trường top.

Thế nhưng, năm trường này cũng có yêu cầu rất cao về số điểm.

“Đi từng bước vậy, cách thời gian thi đại học còn chín tháng nữa.” Lý Nguyên lẳng lặng luyện công, trong lòng suy nghĩ thật nhiều.

Không bao lâu sau, trong phòng học truyền ra rất nhiều tiếng huyên náo, mười mấy học sinh của tổ ba quay về phòng học, trên mặt họ rất kích động.

“Thầy Hứa, Vạn Tiêu thức tỉnh linh tính rồi.”

“Thầy Hứa…” Không đợi người đàn ông khôi ngô hỏi, rất nhiều học sinh đã hô lên.

Trong phòng học lập tức bùng nổ.

“Vạn Tiêu, cậu ấy thức tỉnh linh tính võ đạo rồi à?”

“Cậu ấy sắp đến lớp tinh anh rồi à?”

“Nghe nói học sinh lớp tinh anh có thể tập tu luyện pháp cao cấp trước thời hạn đó.” Đại đa số các bạn đều không khỏi hâm mộ.

Thức tỉnh linh tính võ đạo mới có thể vào lớp tinh anh.

Nếu không thì sẽ giống như Lý Nguyên, dù có lọt vào top 30 của khóa cũng chỉ có thể học ở lớp phổ thông.

“Vạn Tiêu?” Lý Nguyên mở mắt ra, không khỏi nhìn về phía bóng dáng khôi ngô trên mặt hơi ửng đỏ ở cửa phòng.

Cậu ấy cao khoảng một mét chín, vóc dáng đô con, như một con gấu chó, cánh tay cũng rất cường tráng, nhưng gương mặt lại hơi non nớt.

Trong lớp này, ngoài Lý Nguyên, chỉ có Vạn Tiêu lọt top 100 điểm Võ Đạo.

“Lý Nguyên.” Vạn Tiêu đang kích động hình như nhận ra được ánh mắt của Lý Nguyên, không khỏi nhìn cậu, nở nụ cười.

Lý Nguyên cũng cười.

Bàn về điểm Võ Đạo, Lý Nguyên cao hơn Vạn Tiêu.

Bàn về gia cảnh, Vạn Tiêu tốt hơn Lý Nguyên rất nhiều.

Là hai người có thành tích tốt nhất trong lớp, Lý Nguyên và Vạn Tiêu nhìn thì như thường xuyên cạnh tranh học bổng nhưng quan hệ lại rất tốt.

Tình hữu nghị giữa các bạn học thường rất đơn thuần.

“Mẹ nó! Anh Nguyên, anh không thể thức tỉnh, Vạn Gấu Chó lại thức tỉnh, đúng là vận cứt chó mà.” Nam sinh có gương mặt trưởng thành đứng bên cạnh Lý Nguyên không khỏi lẩm bẩm: “Tính ra thì, thành tích Võ Đạo của cậu ta được cộng thêm điểm linh tính, đã sắp bằng anh rồi đó.”

Vạn Tiêu có biệt danh Gấu Chó.

Lý Nguyên nhỏ giọng cười nói: “Lão Chu, cậu hâm mộ à?”

Nam sinh vừa nói chuyện tên là Chu Khải, vì có nhiều lông, gương mặt lại trưởng thành nên được đặt biệt danh là Lão Chu.

Cậu ấy là bạn cấp hai của Lý Nguyên, cùng cậu thi vào trường cấp ba Số Một Quan Sơn, lại được phân vào cùng một lớp.

Qua năm sáu năm, có thể nói là anh em tốt.

“Em hâm mộ gì đâu.” Chu Khải nhỏ giọng nói: “Thành tích bên lớp văn hóa của em đã đủ để thi vào trường đại học trọng điểm rồi, em đi học lớp Võ Đạo chủ yếu là để rèn luyện thân thể thôi, không thể cứ mãi làm một con chó nhỏ, sau này còn không theo kịp cả Linh Linh nữa… Em bất bình thay anh thôi.”

Lý Nguyên khẽ cười.

Tố chất cơ thể của Chu Khải rất tầm thường, còn thiếu chút nữa mới được cấp bốn, nhưng thành tích văn hóa của cậu ấy rất tốt, có thể xếp ở top 50 của khóa.

Tài nguyên quốc gia có hạn, số học sinh trúng tuyển vào các trường đại học võ đạo cũng là số ít.

Phần lớn các học sinh, cuối cùng đều trúng tuyển vào các trường đại học khác nhau dựa trên điểm văn hóa.

“Tố chất thân thể của Vạn Tiêu rất tốt, thức tỉnh linh tính võ đạo cũng bình thường mà.” Lý Nguyên cười nói: “Hơn nữa, thi đại học là cuộc cạnh tranh của học sinh lớp mười hai cả tỉnh, thậm chí là cả nước, cũng đâu có cạnh tranh riêng với Vạn Tiêu.”

Vạn Tiêu thức tỉnh linh tính võ đạo, Lý Nguyên chỉ vui thay đổi phương thôi.

Cả trường có hơn sáu mươi học sinh lớp mười hai đã thức tỉnh linh tính võ đạo, nhìn ra cả tỉnh, cả nước… Quá nhiều.

Lo lắng cho người khác thì thà đi lo phát triển bản thân, đây chính là đạo lý mà Lý Nguyên đã biết từ nhỏ,

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!