Chương 15

Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

32.569 chữ

10-01-2023

26/01/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 25

Ăn no uống đủ, lại đến giờ chơi game.

Bạch Lê cùng Chí Tôn nằm vào trong khoang trò chơi, một giây sau, bóng người của cậu xuất hiện trong game.

Ra khỏi nhà tranh nhỏ, đầu tiên Bạch Lê thu hoạch hết số cây đã chín trong ruộng nhà mình. Nghĩ một chút, cậu quyết định hôm nay sẽ gieo 20 hạt giống dâu tây kia xuống.

Thời gian hiện thực và thời gian trong game tương đương với nhau, hạt giống dâu tây phải tám tiếng mới có thể thu hoạch, như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáng mai là cậu có thể ăn được dâu tây trong game rồi.

Nói ra thì hơi mất mặt tí, nhưng từ lần mua gói quà nạp lần đầu với [Yêu Tinh] vào hôm đầu tiên lên game ra, thì cậu không nạp thêm vào game một đồng nào nữa. Gì mà nước suối thần kỳ, phân bón giúp cây trồng cao lớn hơn, cậu càng không chạm đến. Có lẽ, là người thiết kế ra trò chơi này, cậu cũng chính là người tiêu ít tiền cho nó nhất đấy nhỉ?

Không có nước suối thần kỳ thì không thể đẩy nhanh thời gian thu hoạch, chỉ có thể chậm rãi chờ. Mà Bạch Lê cũng không vội gì, cái cậu hưởng thụ là quá trình canh tác chứ không phải thành quả cuối cùng. Đương nhiên, thân là một Nông thần, chỉ cần là cây trồng qua tay cậu, thì không có chuyện chất lượng không tốt. Ở trong game cũng y như vậy, nhưng hiệu quả sẽ không lớn như trong hiện thực, đó là kết quả sau khi Bạch Lê đã cố gắng đè xuống.

Có tổng cộng 20 hạt giống dâu tây, mà đất ruộng Bạch Lê khai khẩn chỉ có 18 miếng. Bạch Lê chỉ có thể mở thêm 3 miếng nữa ở ngoài rìa, vừa vặn nằm sát với hàng rào. 20 hạt giống nhất nhanh đã được gieo xuống, căn cứ vào nguyên tác không để lãng phí đất trồng, Bạch Lê lại gieo xuống khối đất còn dư lại kia hạt giống có thời gian thu hoạch dài nhất mà level của mình trồng được.

Hạt giống khoai tây, bốn tiếng mới có thể thu hoạch.

Cứ như vậy, nhiệm vụ canh tác hôm nay đã làm được hòm hòm rồi. Không bận việc gì, Bạch Lê bèn quyết định vào làng đi dạo, vừa đi vừa lấy một cái bánh bao trắng trong ba lô ra ăn.

Đi một hồi, cậu phát hiện dường như bên phía những người chơi khác có tiến triển.

Ở cửa thôn.

Một người chơi trông như học sinh, dáng vẻ khác đẹp trai đang ở ngay cạnh cửa hàng của NPC trưởng thôn bày sạp. Sạp hàng vô cùng đơn sơ, trên bếp lò để một cái nồi gang, bên cạnh kê một cái bàn, có vẻ là lôi tạm từ trong nhà ra, bên trên bàn để không ít đĩa sứ giá rẻ bán trong tiệm trưởng thôn.

"Tới xem đi, tới xem một chút đi, bán Ngọc Mễ áp chảo đây, giống hệt với món ngon anh trai [Yêu Tinh] làm, ăn nó có thể đem lại vận may giống anh trai [Yêu Tinh]! Cửa tiệm mới khai trương ưu đãi lớn, một phần chỉ có giá 5 đồng, đi ngang thì chớ bỏ qua ~" Sở Thanh Lâm – Tên trong game là [Tôi thấy Thanh Sơn] cảm thấy hôm nay chính là giây phút nổi bật nhất của mình, cậu ta thế mà lại làm được Ngọc Mễ áp chảo màu vàng ruộm!

Mặc dù thành phẩm làm ra mới ban đầu trông không được đẹp mắt lắm, đăng lên diễn đàn còn bị người chơi khác cười cho vào mặt, nhưng cậu ta không hề nhụt chí, sau khi vào game thì tự nhốt mình trong nhà nhỏ để nghiên cứu, không biết đã thất bại bao nhiêu lần.

Nhưng cố gắng rốt cuộc cũng được hồi báo, Ngọc Mễ áp chảo cậu ta làm ra, càng về sau càng ngon hơn. Nửa tiếng trước, cậu ta đã thành công nấu được Ngọc Mễ áp chảo có màu vàng ruộm, đường viền là một hình tròn hoàn mỹ.

Nhìn thành phẩm trong tay, Sở Thanh Lâm biết, mình đã thành công rồi!

Thò xẻng vào xúc toàn bộ miếng Ngọc Mễ áp chảo lên, Sở Thanh Lâm không thèm để ý nó hãy còn đang nóng bỏng, cho ngay vào miệng cắn một miếng thật to. Trong miệng là mùi ngô thơm ngát, xen lẫn với vị ngọt thanh, ăn ngon quá xá là ngon! Cộng thêm với lớp filter "Đây là đồ tự mình làm ra" dày cộp, Sở Thanh Lâm cảm thấy, đây chính là phần Ngọc Mễ áp chảo ngon nhất trần đời!

Ăn xong cả cái, Sở Thanh Lâm lặp lại thao tác cùng tỷ lệ nguyên liệu, làm thêm một lần nữa, xác nhận mình đã nhớ kỹ rồi mới bỏ toàn bộ đồ nghề vào ba lô, lại xách cả bàn nhỏ trong nhà theo. Xuất phát, bày sạp bán hàng!

Cậu ta muốn để những người chơi hôm qua cười nhạo mình chống mắt lên nhìn, [Tôi thấy Thanh Sơn] chính là điểm sáng trong game! Còn ai có thể làm được như cậu ta chứ, chỉ có một ngày đã làm thành công món ngon mà ai ai cũng thèm? ?

Đây chính là tiềm lực của những tín đồ ăn uống đó.

Cậu ta chọn bày sạp ở ngay cửa thôn, chỗ có lượng người qua lại đông đúc nhất, lớn tiếng rao mấy phút đã hấp dẫn được chừng mười người chơi đi tới, vây quanh gian hàng của mình.

"Gì gì, cậu em biết làm Ngọc Mễ áp chảo á, thật hay giả đấy?" Có người tò mò lớn tiếng hỏi, cũng quăng cho Sở Thanh Lâm một ánh mắt không tin tưởng.

Sở Thanh Lâm chống nạnh, ưỡn cao ngực: "Đương nhiên là thật rồi, lần trước không tính, lần này tôi dám cam đoan, cho dù không thể giống trăm phần trăm như của anh [Yêu Tinh] thì cũng phải giống đến bảy, tám chục phần trăm!"

Câu nói này không cẩn thận làm bại lộ thân phận của cậu ta, trong số những người chơi đang vây xem, có người đã đọc topic kia, lúc này ngay lập tức nhảy ra: "Cậu có phải cái người đăng topic trong diễn đàn hôm qua không? Bức ảnh kia tôi xem rồi, đen sì sì, vậy mà cũng gọi là Ngọc Mễ áp chảo à? Mọi người nghe tôi đi, đừng bị lừa mua Ngọc Mễ áp chảo của cậu ta, mua là hối hận không kịp đâu!"

Sở Thanh Lâm tức phù mỏ: "Ông anh này, anh không thể nói lung tung như thế được, nay không giống xưa, tôi đã không còn là tôi của mấy tiếng trước nữa. Trình độ làm Ngọc Mễ áp chảo của tôi đã lên đến mức cao nhất rồi, tuyệt đối sẽ không bị cháy như thế kia nữa! Hơn nữa, cho dù là vậy, thực ra mùi vị của nó vẫn rất ngon, chỉ tội trông không được đẹp lắm thôi!"

"À há, nói cậu có vài câu mà đã không chịu được nữa rồi à? Nhóc con, đừng thấy anh đây bây giờ trông dễ tính mà nhầm, nếu là ngày trước, loại gà giò như nhóc anh có thể một đấm hạ gục năm tên luôn đấy!" Người nói chuyện, gồng cơ, phô bày cơ bắp ở cánh tay mình cho mọi người xung quanh xem, tiếp tục nói, "Nhóc còn đứng đó làm gì, nhanh dọn chỗ này đi, tuổi còn trẻ đã đi lừa tiền người ta không phải thói quen tốt đâu, về trồng trọt cho đàng hoàng đi."

Bị người khác nghi ngờ như vậy, Sở Thanh Lâm tức đến độ cả người run lên, nhưng cậu ta biết, bây giờ có nói thêm cũng chả làm được gì, đã không tin thì nói thế nói nữa, người ta vẫn không tin, trừ khi... Cậu ta dùng hành động thực tế chứng minh cho bọn họ thấy.

Sở Thanh Lâm đã có ý tưởng, không tiếp tục để ý đến đám đông xung quanh nữa, tự mình bắt tay vào làm. Đúng như cậu ta nói, thao tác làm Ngọc Mễ áp chảo cậu ta đã rất quen thuộc rồi, thực hiện lưu loát trơn tru, chưa đầy một phút đã múc hạt ngô được tẩm bột vò trong nồi dầu đang sôi, sau đó lại dùng xèng đè chúng nó xuống cho bằng, cẩn thận chỉnh sửa để món ăn có hình tròn hoàn mỹ.

Sau đó chỉ cần đợi chín.

Quai nồi được Sở Thanh Lâm nhấc lên bằng một tay, chậm rãi lắc đều trên bếp lửa. Vẻ mặt cậu ta giống như là đã tính toán cẩn thận, chưa làm xong cũng đã biết thành phẩm sẽ trông như thế nào.

Người vừa rồi tranh cãi với Sở Thanh Lâm thấy cậu không chịu nghe theo khuyên bảo của mình, trái lại còn cố ý làm ngược lại, vốn trong lòng còn có chút tức giận, xắn tay áo tính xông lên đánh cậu nhóc một trận. Nhưng ngay khi vừa bước lên, thấy được vẻ nghiêm túc trên mặt Sở Thanh Lâm, anh ta hơi ngây ra một chút, sau đó bước chân dần chậm lại.

Chờ đi tới trước sạp hàng, anh ta khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc đứng nhìn. Hừ, để coi nhóc con mặt búng ra sữa này có thể làm ra được cái gì!

Những người đứng vây xem xung quanh cùng dần dần im lặng không nói nữa, chăm chú nhìn vào nồi. Trong đó có một vài người đánh mắt nhìn quanh, nhân lúc không ai chú ý đã chui vào đến sát trong cùng, trong tay cầm sẵn 5 đồng, chờ Sở Thanh Lâm làm xong. Nếu thành công thì mình nhất định phải là người đầu tiên cướp được.

Dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của đám đông, phần Ngọc Mễ áp chảo đầu tiên đã hoàn thành. Sở Thanh Lâm đặt món ăn vừa ra lò của mình lên đĩa trên bàn, toàn bộ bánh là một màu vàng ruộm, tròn trịa, còn tỏa ra hương thơm mê người. Quả thực chính là món ăn trong mơ của tất cả mọi người.

Là thật!

Là Ngọc Mễ áp chảo thật này!

Sở Thanh Lâm đắc ý nhìn những người chơi khác.

"Cái này..." Người đàn ông vừa rồi lên tiếng phản đối Sở Thanh Lâm, đòi đánh cậu ta, nay đang nhìn đĩa Ngọc Mễ áp chảo mà nhỏ dãi, dứt khoát lên tiếng xin lỗi, "Xin lỗi cậu em nhé, ban nãy là do tôi quá hấp tấp, tôi không nên nói cậu như vậy, lại còn muốn đánh đuổi cậu nữa. Thực sự là... Rất quá đáng! May mà cậu không bỏ đi, nếu không bọn tôi đã không thể nhìn thấy quả trình làm ra món Ngọc Mễ áp chảo hoàn hảo như vậy được. Cậu xem thế này được không, coi như là để xin lỗi, tôi trả 100 đồng để mua đĩa Ngọc Mễ áp chảo này của cậu, tiền đồng trên người tôi chỉ có đúng từng đấy thôi, cậu đừng chê ít nhé, khà khà..."

Anh ta còn đang cười ngốc thì đã bị người phía sau chen lên.

"Dẹp ra dẹp ra, đừng tưởng là bọn này không biết trong lòng ông nghĩ gì, không phải muốn mua Ngọc Mễ áp chảo sao, nói lắm vậy làm gì? Chú em, cậu đừng để cái tên này lừa gạt! Không phải 100 thôi sao, ai mà không có chứ..."

Nói xong, đã thò tay ngay vào trong ba lô lấy tiền.

Sở Thanh Lâm vội vàng ngăn người lại: "Không cần không cần, 100 đồng nhiều quá. Trước tôi có nói, tiệm mới khai trương bán nên giảm giá, một phần Ngọc Mễ áp chảo chỉ có 5 đồng thôi. Nếu mai tôi còn bán tiếp, vậy sẽ bán đúng giá gốc, 10 đồng một phần. Tôi nấu Ngọc Mễ áp chảo mọi người đều đã thấy rồi đúng không? Thực sự có thể ăn được đúng không? Ai muốn mua thì có thể xếp hàng ngay bây giờ."

Thấy Sở Thanh Lâm không vì tranh chấp trước đó mà làm bộ làm tịch, còn nghiêm túc buôn bán, những người vây xem dồn dập khen ông chủ nhỏ rộng lượng, sau đó nhanh chóng xếp thành một hàng dài.

Người chơi tranh chấp với Sở Thanh Lâm ban nãy tên là [Ông mày họ Kim], lúc này trên mặt anh ta tràn đầy xấu hổ, thực sự thấy ngại ngùng. Sau khi thấy Sở Thanh Lâm bình tĩnh gật đầu với mình, vẻ áy náy trên mặt anh ta lại càng đậm.

[Ông mày họ Kim] rất muốn rời đi ngay tắp lực, rồi lại không nỡ bỏ lại Ngọc Mễ áp chảo mình hằng nhớ mong, anh ta chần chờ xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn quyết định ở lại, nhân lúc còn chưa đông người tới, xếp xuống cuối hàng.

[Ông mày họ Kim] nghĩ thầm, chờ lát nữa đến lượt mình, anh ta nhất định phải xin lỗi ông chủ nhỏ cho tử tế, sau đó... Mua mười phần Ngọc Mễ áp chảo, để dành từ từ ăn!

Rất nhanh đã có vị khách đầu tiên ăn được Ngọc Mễ áp chảo, người xếp sau lập tức kéo đối phương lại, liên mồm hỏi xem mùi vị thế nào.

"Hức hức hức! Ngon, ăn thật là ngon! Hóa ra Ngọc Mễ áp chảo có vị như thế này, vừa thơm vừa ngọt, lại giòn xốp, tui chưa từng ăn được món nào ngon như vậy cả, giờ có chết cùng không cò gì hối tiếc nữa, hu hu hu!"

Ỷ vào trong game không ai biết mình là ai, người nọ khóc nức nở, vừa gào khan vừa nhồm nhoàm ăn không ngừng miệng. Chưa đến một phút, Ngọc Mễ áp chảo mua được đã không còn lại gì, người nọ nhìn hai bàn tay trống trơn dính đầy dầu mỡ của mình, choáng váng luôn.

Ngọc Mễ áp chảo của tui đâu rồi? Ngọc Mễ áp chảo nóng hổi, vừa thổi vừa ăn của tui đâu rồi?

Ồ, hóa ra mình đã ăn hết rồi à, vậy thì không sao.

Liếm môi một cái, người nọ lại chạy xuống cuối, xếp hàng lượt nữa, trong lòng không khỏi hối hận, sao ban nãy mình lại quên không mua nhiều thêm mấy phần chứ.

Hối hận quá, hối hận chết mất.

Chờ đến lúc Bạch Lê tới gần, công việc kinh doanh của Sở Thanh Lâm đã vô cùng đắt khách rồi. Có người chơi chận ra Bạch Lê chính là người đầu tiên may mắn được ăn Ngọc Mễ áp chảo do [Yêu Tinh] tự tay làm, bèn nhiệt tình vẫy tay với cậu, chờ Bạch Lê tới gần, đối phương mới chỉ vào Ngọc Mễ áp chảo còn chưa nấu xong trong nồi của Sở Thanh Lâm, hỏi có giống với cái cậu được ăn không.

"Giống." Bạch Lê cẩn thận quan sát, nghiêm túc khen ngợi Sở Thanh Dương đang căng thẳng bên kia, "Cậu giỏi thật đấy, không có công thức cũng có thể làm được Ngọc Mễ áp chảo, xem ra cậu rất có tài."

Đối phương vậy mà không hề trách cậu ta học trộm cách làm Ngọc Mễ áp chảo, còn lấy nó ra buôn bán! Tảng đá lớn trong lòng Sở Thanh Dương cuối cùng cũng được đặt xuống, biểu cảm trên mặt thả lỏng hơn không ít. Cậu nhóc cảm kích cười với Bạch Lê, không chút nghĩ ngợi đã đưa phần Ngọc Mễ áp chảo mình vừa làm xong cho Bạch Lê.

"Cảm ơn, để tôi mời anh ăn Ngọc Mễ áp chảo nhé!" Dứt lời, không chờ Bạch Lê mở miệng, cậu nhóc đã nhét luôn cái đĩa vào trong tay Bạch Lê.

Thấy cảnh này, game thủ xếp hàng chuẩn bị đến lượt lập tức không vui: "Ây này này, ông chủ nhỏ à, lần này đến lượt tôi cơ mà, sao cậu lại đưa Ngọc Mễ áp chảo đáng ra là của tôi cho anh bạn nhỏ này rồi?"

Nếu là là lúc bình thường, anh ta mà nóng lên thì không dễ nói chuyện như vậy đâu. Nhưng hôm nay, một phần là vì anh ta đã xếp hàng lần hai, ăn Ngọc Mễ áp chảo một lần rồi, tâm trạng được hương vị ngọt ngào đó an ủi không còn chút cáu kỉnh nào, cho nên mới không nổi giận. Còn phần khác là vì, anh ta dám lấy giác quan thứ sáu siêu nhạy bén của mình ra thề, quanh người anh bạn nhỏ này có một luồng khí rất lạ, có cảm giác không dễ chọc.

Nói không chừng đây chính là trùm ẩn, nhỡ mai mốt trong game gặp vấn đề gì, có thể tìm đến đối phương để xin giúp đỡ!

Chính bởi hai lý do này, nên thái độ của anh ta mềm mỏng hơn không ít, ngay cả Sở Thanh Lâm cũng kinh ngạc nhìn sang, nghĩ thầm thời buổi này vẫn còn người dễ nói chuyện thế cơ à? Phải nói là nhẹ nhàng triệu triệu chút ấy.

Sở Thanh Lâm lập tức bù lu bù loa lên: "Xin lỗi anh nha, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, mời [Lê Bạch] ăn Ngọc Mễ áp chảo là vì cảm ơn anh ấy. Anh xem hay là thế này có được không, chờ tôi dọn quầy, tôi lại làm riêng một phần Ngọc Mễ áp chảo nữa cho anh nhé?"

Cậu ta không nói rõ ra là cảm ơn vì cái gì, nhưng ai nấy đều hiểu.

Có thể được tặng không một phần Ngọc Mễ áp chảo, đương nhiên là không tồi, người chơi kia không chút do dự đã đồng ý.

Sở Thanh Lâm làm Ngọc Mễ áp chảo đã quen tay, tốc độ nhanh hơn không ít, rất nhanh phần thứ hai đã làm xong, giao cho người chơi nọ. Đối phương trả tiền, cầm Ngọc Mễ áp chảo đứng ngay bên cạnh ăn, tiện thể chờ Sở Thanh Lâm dọn quầy.

Lần này thì hay rồi, Ngọc Mễ áp chảo trong tay Bạch Lê không thể trả về được. Anh đành bất đắc dĩ cảm ơn ý tốt của cậu nhóc, nói một câu mình còn có việc rồi rời khỏi chỗ đám đông. Trước khi đi, anh lại nhìn về phía NPC trưởng thôn một cái.

Bạch Lê đi chưa lâu, trưởng thôn cũng chầm chậm đi tới trước quầy hàng của Sở Thanh Lâm, nói với cậu nhóc: "Không ngờ cậu bạn nhỏ này lại có tài nấu nướng như vậy, chỗ già còn có một công thức nấu ăn khác, là lúc còn trẻ ra ngoài du ngoạn ngẫu nhiên có được, tên là Bánh trứng khoai tây, giờ tặng lại nó cho cậu. Hi vọng sau này cậu có thể làm ra nhiều món ngon, được mọi người yêu thích."

Nói xong, bèn đưa ra một tờ giấy cùng một gói vải có năm phần nguyên liệu.

Sở Thanh Lâm dại ra.

Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là không dám tin, cuối cùng rơi vào trạng thái sung sướng, múa may quay cuồng. Hai tay cậu ta run rẩy, nhận lấy công thức nấu ăn trong tay trưởng thôn, không chút nghĩ ngợi lập tức chọn học ngay, tiếp đó nâng niu nguyên liệu đối phương đưa cho, cất vào ba lô. Cậu ta liếc nhanh một cái, phát hiện trong số nguyên liệu trưởng thôn cho mình có cả trứng gà.

Chao ôi, chính là cái loại vỏ ngoài thì cứng, đập ra thì nhơn nhớt tanh tanh... Đó sao?

Sở Thanh Lâm dùng sức lắc đầu, hất cái mớ suy nghĩ về trứng gà trong óc mình đi, Cậu ta tin, thứ trò chơi đưa ra, nhất định chính là hàng cao cấp, trứng trưởng thôn cho, tuyệt đối không phải cái kiểu kinh dị kia.

Những người chơi khác rõ ràng còn bị đả kích mạnh hơn cả Sở Thanh Lâm. Sau khi phản ứng lại, trên mặt bọn họ viết toàn là ước ao, ghen tỵ, đố kỵ, hận... Suýt chút nữa đã nhào lền, ngăn không cho Sở Thanh Lâm học công thức nấu ăn. Trơ mắt nhìn Sở Thanh Lâm chọn học công thức, bọn họ lại lần nữa chú ý đến món Bánh trứng khoai tây còn chưa thấy mặt mũi kia, nhiệt liệt tỏ vẻ, muốn đặt hàng trước, giá bao nhiêu cũng mua!

Sở Thanh Lâm ôm ba lô, liên tục lùi về phía sau, đầu lắc lia lịa như trống bỏi: "Không được! Không được! Bánh trứng này tôi tạm thời không bán, chờ sau này có điều kiện mới nói sau!"

Nhất định không được!

Sau đó, không cần biết những người chơi khác dụ dỗ, dỗ dành thế nào, Sở Thanh Lân vẫn kiên quyết cắn chặt răng, không chịu hé miệng. Chờ sau khi bán phần Ngọc Mễ áp chảo cuối cùng xong, Sở Thanh Lâm chịu đựng áp lực khủng khiếp, nhanh chóng dọn quầy, trốn về nhà mình.

Cậu ta không biết là, loại kỳ ngộ như tùy tiện bày sạp lại được trưởng thôn tặng công thức nấu ăn, mà mình gặp được, rất nhanh đã được những người chơi khác đăng lên diễn đàn, người thấy được đều dao động, lập tức hành động...

Diễn biến như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Sở Thanh Lâm và Bạch Lê.

*

Hôm nay Văn Tinh Diệu lên game khá trễ.

Ngay khi ý thức kết nối với mạng vũ trụ, hắn không vội vã đăng nhập vào game, mà chọn liên hệ với sĩ quan phụ tá Đường Nghênh của mình trước.

Đúng lúc Đường Nghênh cũng đang online, sau khi nhận được tin, y vội vàng nhắn lại, hai người hẹn địa điểm gặp mặt trong game, năm phút sau thành công gặp mặt.

"Thượng, thượng tướng, tôi cuối cùng cũng tìm được ngài rồi!" Ở một góc không người, Đường Nghênh nước mắt lưng tròng nhìn Văn Tinh Diệu, trong giọng còn mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.

Có trời mới biết anh ta đã chờ ngày này bao lâu rồi. Tóm lại, có thể nhìn thấy thượng tướng thực sự là quá tốt!

"Được rồi, không phải tôi đã không sao rồi đây thôi?" Văn Tinh Diệu bình tĩnh vỗ vỗ vai cấp dưới.

Hai người làm quen với diện mạo mới của đối phương một chút, sau đó mới báo tên trong game của mình cho người kia biết.

"Thượng tướng, nick trong game của tôi là [Nằm chơi cũng thắng], sau này ngài cứ gọi tôi là [Nằm Thắng] là được." Đường Nghênh vui vẻ nói, anh ta cảm thấy tên này của mình rất tốt, thượng tướng nghe xong kiểu gì cũng phải khen đôi, ba câu.

Nghe vậy, Văn Tinh Diệu nhướng mày: "Nick của tôi là [Yêu Tinh], sau này ở trong game cứ gọi trực tiếp tên này, không được nói hai chữ kia ra."

"Ồ... Là [Yêu Tinh] à..." Đường Nghênh vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi tìm được thượng tướng nhà mình, sau đó mới bất thình lình nhận ra chỗ không đúng, "Cái, cái gì? Ngài là [Yêu Tinh]? ?"

Nếu anh ta nhớ không nhầm, [Yêu Tinh] chính là người được trưởng thôn tặng công thức nấu ăn, cũng là anh trai thần bí đầu tiên nấu ra món Ngọc Mễ áp chảo kia.

Lúc đó bọn họ còn từng thảo luận về việc này, hơn nữa anh ta còn cảm thấy tên này nghe quen quen.

Hóa ra không phải do anh ta tưởng tượng ra.

Ánh mắt Đường Nghênh nhìn về phía Văn Tinh Diệu lập tức trở nên vi diệu.

Không ngờ, thực sự không thể ngờ, thượng tướng không chỉ đánh được quái vật, lái được cơ giáp, dạy dỗ đám binh lính ở dưới phải ngao ngao kêu gào mà còn có thể rửa tay nấu canh!

Ngài còn bất ngờ thú vị nào mà bọn này không biết không? !

__________________

Bánh trứng khoai tây

---o0o---

Chương 26

Dưới cái nhìn càng lúc càng ảm đạm của Văn Tinh Diệu, vai Đường Nghênh run run, cố nhịn cười.

"Được rồi, nói vào chuyện chính đi." Văn Tinh Diệu dẫn dắt câu chuyện quay lại chủ đề nghiêm túc, "Khoảng thời gian tôi không có mặt, bên phía quân bộ có ổn không?"

Nét mặt Đường Nghênh cũng nghiêm túc lại, báo cáo: "Bên quân bộ mọi việc đều ổn cả, trừ việc ngài xuất hiện tình huống ngoài ý muốn hôm đó, dẫn đến một đợt khủng hoảng ngắn ra, thì những người biết chuyện đều bị yêu cầu giữ bí mật, các binh sĩ bên dưới đều không biết tình huống của ngài. Hơn nữa, trước đó ngài nói để 300 binh sĩ tiến vào trò chơi, tôi cũng đã nhanh chóng sắp xếp xong, bây giờ bọn họ đều rất thích trò chơi này, phương diện này có được nhắc đến trong báo cáo bọn họ nộp lên."

Nói xong tin tốt, nên nhắc đến cả tin xấu nữa: "Tuần gần đây nhất, lại có hơn 200 binh sĩ xuất hiện triệu chứng đứt gãy gien, hiện giờ đang tích cực phối hợp trị liệu, đảm bảo thời gian chơi game mỗi ngày. Nhưng căn cứ theo quan sát của bệnh viện quân y, hiệu quả của phương pháp chơi trò chơi để kéo chậm diễn tiến chứng đứt gãy gien ngày càng giảm bớt. Tình hình của những người mắc chứng bệnh này trong trung tâm Đế quốc cũng ngày càng nghiêm trọng..."

Tin tức này khiến tâm trạng của Văn Tinh Diệu cũng trầm xuống. Chứng đứt gãy gien này là một kẻ địch lớn của Đế quốc, không biết tại sao nó xảy ra, cũng không có cách chữa trị dứt điểm, chỉ có thể dựa vào ý chính mạnh mẽ của bản thân người bệnh để chống lại, mãi đến khi tìm được cách giải quyết dứt điểm căn bệnh này.

Nó không phải vật thể sống, nhưng so với trùng tộc còn kinh khủng hơn, độc ác hơn gấp trăm lần. Cứ mãi thế này, sự sợ hãi đối với chứng đứt gãy gien sẽ ăn sâu vào tiềm thức của người dân Đế quốc.

Cục diện như thế là điều mà không ai muốn nhìn thấy.

Mày kiếm sắc bén hơi nhăn lại, con người màu vàng sậm ảm đạm lộ ra một tia chán ghét, khuôn mặt bình thường và Văn Tinh Diệu đang mang lúc này, nhìn sang lại tràn ngập ý chí chiến đấu.

Trầm mặc một lúc, hắn thở ra một hơi, nói với Đường Nghênh: "Chuyện này để phía Viện nghiên cứu Đế quốc tiếp tục nghiên cứu, bên chúng ta... Trước hết để ý tình trạng của 300 người đang chơi Vùng đất điền viên trước, khoảng cuối tháng thì để bọn họ làm kiểm tra toàn diện một lần, lúc đó không cần biết phát hiện ra cái gì, cũng phải nhanh chóng báo lại cho tôi."

Văn Tinh Diệu nghĩ thầm, nếu đúng như hắn dự đoán, trò chơi mà Bạch Lê thiết kế này có thể làm giảm bớt các triệu chứng của chứng đứt gãy gien, thậm chí còn có công hiệu tốt hơn nhưng game đứng đầu trong bảng xếp hạng trò chơi giả lập. Vậy đến lúc đó, hắn không thể không nhờ đối phương giúp đỡ, nhờ cậu, nếu sau này mở thêm tiêu chuẩn người chơi, liệu có thể ưu tiên một phần cho bên quân đội không?

Đương nhiên, lúc ấy, hắn cũng không thể giấu giếm thân phận thực sự của mình với đối phương nữa. Ở chung với Bạch Lê mấy ngày, hắn tin, lấy nhân phẩm của Bạch Lê, cậu sẽ không đi rêu rao thân phận của hắn với những người khác.

Đường Nghênh hồ hởi: "Thượng... [Yêu Tinh], ý của cậu là, trò chơi này..."

Trong câu nói dở dang của anh ta tràn đầy mong đợi.

Văn Tinh Diệu không quá khẳng định: "Còn chưa chắc chắn lắm, đây tạm thời mới chỉ là suy đoán mà thôi." Nhưng hắn cho là, cho dù suy đoán của mình không chính xác trăm phần trăm, thì cũng không sai nhiều lắm.

Dù sao, hắn cũng đã tự mình chơi thử, cũng thấy rất thích thú, thay đổi về mặt tinh thần cũng khá rõ ràng.

Đường Nghênh không bận tâm lắm, anh ta chỉ biết là, thượng tướng nhất định phải có tự tin thì mới nói ra những lời như vậy!

Sau đó, hai người lại kết bạn với nhau trong game, hẹn mai mốt thường xuyên gặp mặt trong này, có chuyện gì quan trọng cũng vào đây nói.

Nói xong, Văn Tinh Diệu tính rời đi. Lên game lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn chưa thu hoạch số cây trong ruộng xuống nữa.

"[Yêu Tinh], để tôi đi cùng cậu, nhân tiện biết nhà luôn, hề hề!" Biết được dự định của Văn Tinh Diệu, Đường Nghênh mặt dày đuổi theo.

Văn Tinh Diệu không đuổi anh ta đi, trực tiếp dẫn người về nhà nhỏ của mình.

Trên đường trở về, hai người đi qua cửa thôn, thấy một đám người đang chen lấn trước một... Hình như là một sạp hàng nhỏ, trong gió truyền đến tiếng kêu gào của họ.

"Cho tôi một phần bỏng ngô! Tôi xếp hàng trước!"

"Phía sau đừng có xô đẩy, mọi người qua bên khác xếp hàng cùng được, mùi vị y như nhau cả thôi, bọn tôi học được của cùng một streamer mà!"

"Uầy, mấy ông học tốt đấy, bóng ngô giòn giòn, ném một miếng vào miệng, càng nhai càng thấy thơm!"

"Ông trưởng thôn, hì hì, ông xem bỏng tôi làm ăn có được không?"

...

Không biết là xảy ra chuyện gì, nói chung rất náo nhiệt là được rồi. Hai người tò mò nhìn phía đó thêm mấy lần, nhưng không dừng lại mà trực tiếp đi về phía đích ban đầu.

Trong khoảnh sân dùng hàng rào tự chế vây lại, cà rốt đã đến lúc thu hoạch, phần đầu căng bóng tròn trịa, chùm lá xanh biếc phía trên đón gió nhẹ nhàng lay lay, giống như những cánh tay nhỏ xanh biếc, đang chào mời người ta đến hái chúng nó xuống.

Thấy cà rốt đã lớn, một người lớn như Đường Nghênh cũng bị Văn Tinh Diệu ném ra sau đầu, lúc này trong mắt hắn chỉ có những củ cà rốt sáng bóng tươi ngon của mình mà thôi.

Trước đó, hắn đã trồng cà rốt một lần rồi, nhưng cảm giác mới mẻ vẫn còn nguyên. Thao tác nhổ củ cải hắn cũng nhớ rõ, lúc này lập tức xắn tay áo, vùi đầu làm việc. Tay không ngừng chuyển động, trên khóe miệng cũng lộ ra nụ cười nhẹ mà chính bản thân cũng không nhận ra.

Đường Nghênh cảm thấy mình cứ đứng xem như vậy thì không được tốt lắm, dầu gì anh ta cũng là phụ tá của Văn Tinh Diệu, thế là cũng ngồi xổm xuống, chuẩn bị giúp thượng tướng nhà mình một tay.

Kết quả lại bị Văn Tinh Diệu lườm cho: "Anh đừng có thò tay vào! Mấy cái này để tôi tự làm là được!"

Có thể là do nhận thấy ngữ khí của mình gắt quá, ánh mắt Văn Tinh Diệu lóe lên, bổ sung thêm một câu: "Động tác thu hoạch chỉ có người trồng mới làm được, người khác không thể giúp."

Đường Nghênh: "..."

Ngài đừng tưởng nói vậy là tôi sẽ không biết, ngài chỉ không muốn để người khác cướp việc trong tay của mình thôi.

Có cần phải thế không hả? Tôi có còn là phụ tá của ngài nữa không?

... Thực sự là có thể thế thật. Đường Nghênh tự đặt mình vào hoàn cảnh của Văn Tinh Diệu, nếu có người muốn gặt lúa mì, bẻ ngô, nhổ củ cải cho anh ta, hình như anh ta cũng rất không thích. Dầu gì cũng là đồ mình khổ sở vất vả mới trồng ra được, dựa vào cái gì đến lúc thu hoạch lại để người khác "Cướp công"?

Lúc này, Đường Nghênh đột nhiên hiểu ra ý của Văn Tinh Diệu, anh ta nghe lời lùi lại sau mấy bước, nhường không gian cho đối phương. Thậm chí, trong lòng Đường Nghênh còn có loại ảo tưởng, mình đáng lẽ không nến đến nhà thượng tướng, ở đây hình như không có việc gì của anh ta cả...

Không chờ anh ta xoắn xuýt xong, Văn Tinh Diệu đã nhanh tay nhanh chân thu hoạch xong toàn bộ số cà rốt, lấy cuốc ra làm sạch đất, sau đó gieo hạt giống mới, lấp đất lên, tưới nước. Động tác vô cùng thành thạo lão luyện.

Nhìn cảnh này, Đường Nghênh không thể không nói thầm trong bụng một câu, không so được, thực sự không so sánh được. Không biết trong mấy ngày mất tích, thượng tướng nhà mình đã trải qua chuyện gì, vì sao thao tác trồng trọt canh tác lại có thể thành thạo đến vậy?

Tưới nước cho đất xong, một lượt canh tác mới đã hoàn thành được tương đối. Đường Nghênh cứ tưởng Văn Tinh Diệu sẽ ra ngồi tán gẫu thêm một chút với mình, thế mà lại thấy trên tay đối phương cầm một bình nước suối thần kỳ nhỏ, đi sang nhà hàng xóm.

Trong ánh mắt khiếp sợ của anh ta, Văn Tinh Diệu tưới nước trong bình xuống đất ruộng của nhà cách vách. Bằng mắt thường cùng có thể thấy, mấy mầm cây nhỏ trông rất lạ trong ruộng vù một cái cao thêm mấy centimet.

"Thượng... [Yêu Tinh], sao cậu lại giúp người khác tưới nước?" Hai mắt Đường Nghênh dại ra, trong miệng lầm bầm nói.

Văn Tinh Diệu như là không nghe ra ý của đối phương, đáp: "Anh không biết à, ngoại trừ không thể giúp người khác thu hoạch ra, thì tưới nước bón phân đều được phép."

Vấn đề không phải là cái này? Vấn đề là sao ngài phải giúp người lạ tưới nước, lại còn tưới nước suối thần kỳ nữa chứ, nước suối đó phải tốn tinh tệ để mua đấy!

Ngay cả phụ tá của thượng tướng là anh ta mà còn chưa được hưởng đãi ngộ như vậy đâu. Trong lòng Đường Nghênh không khỏi cảm thấy chua xót.

Làm việc với nhau nhiều năm như vậy, Văn Tinh Diệu chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt Đường Nghênh là đã biết người này đang nghĩ gì rồi, hắn cười lạnh một tiếng, cắt ngang những suy đoán ngớ ngẩn của đối phương: "Anh đang nghĩ cái gì đấy hả? Bên cạnh là bạn của tôi, từ lúc vào game đã dạy tôi rất nhiều thứ, ngay cả gieo hạt thế nào cũng là nhờ cậu ấy hướng dẫn. Mấy người sau này không phải cũng lén lút học được ở chỗ tôi không ít à? Người ta giúp tôi nhiều như vậy, tôi giúp cậu ấy tưới chút nước thì đã làm sao? Có vấn đề gì không?"

Nếu không có Bạch Lê làm mẫu, đám game thủ vũ trụ đến cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, từ bé đến lớn lại chưa từng trồng cái gì bao giờ này, đã chết cứng ở nhiệm vụ người chơi mới thứ ba rồi, phỏng chừng không chơi nổi nữa ấy chứ.

Đừng thấy bây giờ Văn Tinh Diệu trông có vẻ thành thạo mà nhầm, thực ra tất cả đều là do hắn rèn luyện mà ra. Từ cái lần online, bị những người chơi khác phát hiện mình đang trồng lương thực xong, hắn liền bị một đám người mới bám càng theo dõi. Để học phương pháp canh tác của hắn, bọn họ thường xuyên ngồi xổm quanh nhà hắn để học lóm. Mặc dù Văn Tinh Diệu không ngại để người khác học trộm, nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lại còn học những cái mà chính hắn cũng không thành thạo lắm, Văn Tinh Diệu không khỏi thấy căng thẳng, lúc gieo hạt run tay một cái, thế là trong hố có gấp đôi số hạt giống cần dùng. Sau quen rồi, động tác mới tự nhiên hơn.

Văn Tinh Diệu biết vì lý do gì mà kiến thức cơ sở của mình vững chắc như vậy. Không phải chỉ tiêu chút tiền lẻ cho "Thầy giáo" của mình thôi sao, hắn cũng không đến mức không bỏ ra nổi chừng đó. Với lại, Bạch Lê còn lén lút thêm cho hắn không ít chỗ tốt, trạng thái tăng cường lần trước cậu cho hắn, thực sự giúp Văn Tinh Diệu rất nhiều...

Nghe Văn Tinh Diệu giải thích, Đường Nghênh lập tức ngậm miệng. Hóa ra, kỹ thuật canh tác của thượng tướng cũng là học được từ người chơi khác, đối phương lại là bạn của thượng tướng. Vậy thì không thành vấn đề.

Nhận ra mình có chờ thêm nữa thì cũng không biết thêm được gì, Đường Nghênh cuối cùng cũng chịu rời đi. Văn Tinh Diệu thoải mái khoát ta, để anh ta nên làm gì thì đi làm cái đó.

Hừ, đúng là đồ vô tình.

"Vậy tôi đi trước đây, để xem bọn Tiêu Điệp có làm thành công đồ ăn không." Thuận tiện ghé qua chỗ cửa thôn, mua một phần bỏng ngô nữa, nghe đâu món này ăn vào vừa thơm vừa giòn.

Sau khi Đường Nghênh đi rồi, Văn Tinh Diệu ở ngoài nhà mình bận bịu một hồi, mãi mà không thấy Bạch Lê đâu, hắn bèn xoay người đi tới cánh rừng nhỏ cạnh thôn, muốn tìm xem có thứ gì hay ho không.

Lần trước tới cánh rừng nhỏ này là đi cùng với Bạch Lê, hai người vào rừng để tìm dây leo với cành cây làm hàng rào. Từ đó trở đi, Văn Tinh Diệu sinh ra hứng thú mãnh liệt với việc tự tay làm đồ dùng sinh hoạt, thế là cứ hễ login, hắn sẽ đi dạo một vòng ,ngó nghía xung quanh một chút, xem có tìm được cái gì thích hợp để trang trí nhà nhỏ của mình không.

Lần này, hắn tìm thấy một cây gỗ màu đen sẫm bị đè dưới khe đá. Bộ rễ của nó rất lớn, nhìn có chút xù xì, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy rung động. Văn Tinh Diệu không để ý sẽ bị bẩn tay, bỏ nó vào trong ba lô của mình rồi tiếp tục đi quanh nhìn ngắm, thấy không phát hiện thêm gì nữa thì mới quay trở về nhà.

Lấy cây gỗ ra đặt ở mép suối để rửa sạch bùn đất, giữ nguyên hình dáng vốn có của nó, xong đánh bóng một chút ở bề mặt. Văn Tinh Diệu đi quanh nhà mình, tìm một chỗ râm mát thích hợp dưới hiên nhà để đặt cây gỗ. Cứ như thế, đã có ngay một cái ghế dựa mang theo hơi thở tự nhiên rồi.

Ngồi lên ghế gỗ tự chế một lúc, cảm giác không tồi, rất mãn nguyện.

Nhưng lâu thế rồi mà vẫn không thấy Bạch Lê trở về, Văn Tinh Diệu không nhịn được muốn nhắn cho đối phương một tin, hỏi cậu đang làm gì. Mà vừa nghĩ đến chuyện, Bạch Lê là nhà thiết kế game này, có thể cậu đang đi xung quanh để quan sát tìm kiếm linh cảm, Văn Tinh Diệu lại đành thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ hắn lên logout.

Mà vừa nghĩ như vậy, Văn Tinh Diệu lập tức cảm thấy mình nên làm thế thật.

Mấy lần trước không phải hắn chủ động muốn logout, mà là bị cưỡng chế thoát ra, ý thức đột nhiên rơi vào bóng tối, giống như bị cúp điện vậy, trừ phi hắn lại một lần nữa login, nếu không thậm chí Văn Tinh Diệu cũng không dám chắc mình có còn sống hay không.

Nếu như, tự hắn chủ động chọn logout, vậy mọi chuyện sẽ như thế nào?

Ý tưởng này vừa nảy sinh, Văn Tinh Diệu đã rất nhanh biến nó thành hành động, ngay khi ý thức rời khỏi mạng vũ trụ, cảm giác quen thuộc kia lại dâng lên, nhưng chỉ ngắn ngủi trong có mấy giây, hắn đúng lúc bắt được cảm giác phản hồi lại từ thân thể.

Cái cảm giác bay bay không có sức lực này... Hắn quay về thời kỳ con non rồi sao? ? ?

Không chờ hắn cảm nhận được rốt cuộc mình đang ở chỗ nào, ý thức đã lần nữa trở nên mơ hồ, giống như bị bịt kín một tầng sương mù.

Bóng tối lại ập xuống.

Cùng lúc đó, Bạch Lê được Văn Tinh Diệu nhớ mãi, đang chột dạ đóng trang web của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" lại. Cậu chỉ đột nhiên nhớ ra, muốn đi ngó một chút, xem phản hồi của người chơi với "Vùng đất điền viên" thế nào thôi. Ai mà ngờ tí nữa thì cậu đã bị oán niệm của dân mạng đánh gục.

Rốt cuộc là chuyện gì đây trời, không phải cậu mới tải game lên có mấy ngày thôi sao, sao lại có nhiều người thúc giục cậu nâng cấp thiết bị như vậy?

Trong lúc cậu không biết, trên mạng vũ trụ đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mặc kệ, không thể nâng cấp thiết bị được, tháng này không nâng cấp được. Vậy bây giờ cậu, cậu... Cứ làm như chưa thấy gì cả đi!

______________________

Ghế gỗ  kiểu anh Văn chắc nó na ná thế này (Ban đầu tôi nghĩ nó là gỗ lũa, nhưng làm đến mấy chương sau thì thấy không phải, đại khái là hình dạng nó kỳ dị, oắn éo thôi)

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!