Chương 16

Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

28.313 chữ

10-01-2023

28/01/2022

Edit: Nhật Nhật

Chương này nhất định phải đọc buổi tối, phải đọc buổi tối, phải đọc buổi tối. Việc quan trọng nhắc lại ba lần. Tôi thề, đọc tối hay hơn.

...

Chương 27

Thoát khỏi mạng vũ trụ, Bạch Lê phát hiện Chí Tôn đã tỉnh từ bao giờ, đang cọ tới cọ lui trong ngực cậu, trên mu bàn tay cậu ướt nhẹp, rõ ràng là bị nhóc con này liếm. Bạch Lê xoa nắn bụng nó mấy cái, xong mới ôm mèo ra khỏi khoang trò chơi.

Sửa sang lại một lúc, xuất phát từ hiếu kỳ, Bạch Lên lại dùng quang não lên mạng vũ trụ, tìm tất cả các topic có liên quan đến "Vùng đất điền viên".

Vừa nhìn một cái... Hay rồi, chỉ có 500 người chơi nhưng lại có thể tìm được tận 1000 bài viết có nội dung liên quan. Bài viết tương đối hot thì có ""Tháng ngày trồng trọt canh tác trong Vùng đất điền viên", "Thảo luận về khả năng trở thành bếp trưởng trong game nông trại", "Nhật ký người chơi: Một ngàn lẻ một cách tìm chết"... Chờ chút, còn có bài viết khoe số tiền đầu tiên kiếm được trong game của một tài khoản Xingbo tên là "Game nông trại chơi thật vui" cũng được không ít lượt like và bình luận, kết hợp nội dung với thời gian đăng bài, thân phận đối phương là ai đã quá rõ.

[Yêu Tinh], chính là anh!

Đầu tiên, Bạch Lê dùng nick cá nhân của mình nhấn like cho bài viết này, còn nghĩ chờ lát nữa phải lập thêm một nick Xingbo chính thức dành riêng cho game nữa.

Như vậy, mai mốt trò chơi có cập nhật nào mới, cậu có thể lên Xingbo thông báo trước, người chơi sẽ không đến mức vào game rồi mới biết là có chuyện gì xảy ra.

Tiếp đó, Bạch Lê lại lần lượt mở những topic trước đó ra xem một chút, cái đầu tiên là của streamer game [Mì Giòn] đăng lên, cậu vẫn nhớ, lúc đó cậu gì muốn tuyên truyền cho game của mình, mới ở trong topic cằn nhằn của đối phương đóng giả người qua đường phản bác, lôi kéo một nhóm người chơi cho game.

Cái thứ hai là của [Tôi thấy Thanh Sơn] đăng lên, cũng chính là cậu nhóc tặng Ngọc Mễ áp chảo cho Bạch Lê ban nãy. Còn cái thứ ba là topic thảo luận chung của tất cả người chơi. Bên trong có đủ các loại đề tài, bây giờ được đăng lên nhiều nhất chính là ảnh người chơi vì học nấu ăn mà đốt luôn nhà của mình.

Nơi sưởi ấm tâm hồn cho các sát thủ nhà bếp, trong topic mọi người nói chuyện rất vui vẻ.

Nội dung bên trong topic được kể lại như một câu chuyện, còn đính kèm hình ảnh trong game, lời văn hóm hỉnh khôi hài, thực khiến người đọc không biết nên khóc hay nên cười. Bạch Lê xem say sưa, không biết đêm đã khuya từ bao giờ.

Chí Tôn đã ngủ ngon lành trên tay cậu, cậu nhẹ nhàng đặt nhóc con đã ngủ say này xuống bên gối, sau đó bắt đầu nghĩ cách tối ưu cho game vào lần tới.

Lướt diễn đàn lâu như vậy, Bạch Lê rốt cuộc cũng hiểu tại sao dưới phần nhận xét game lại có nhiều người thúc giục như vậy, tất cả đều là bị đồ ăn dụ dỗ tới đây. Đương nhiên cũng có người là được bạn bè cô dì chú bác giới thiệu nên biết đến game, nhưng trước mặt đám đông ham ăn ham uống kia, ý kiến của những người này thực sự bị đẩy xuống dưới tít tắp.

Bạch Lê vẫn chỉ có câu kia, nâng cấp lúc này là không thể, ít nhất cũng phải chờ sang tháng, trong tay cậu có tiền, mới có thể suy xét đến việc này. Chờ đến lúc đó, cậu sẽ tranh thủ liên lạc với mấy người Hùng Tịch sớm nhất.

Nếu không thể nâng cấp thiết bị, vậy cũng chỉ có thể xin lỗi những người đang chờ dài cổ kia thôi.

Bạch Lê bắt đầu suy tính đến phúc lợi của người chơi.

Đầu tiên, là tăng cường hệ thống thời tiết ngẫu nhiên cho game. Tren game mấy hôm nay vẫn cứ luôn là mặt trời chiếu rọi, cảm giác ấm áp khi được phơi nắng khiến người ta thấy vô cùng dễ chịu, nhưng Bạch Lê lại cho là, để như vậy thời gian dài sẽ khiến người chơi cảm thấy không chân thực. Vì thế cậu muốn thêm vào trò chơi hệ thống thời tiết nữa, thỉnh thoảng cho tí gió, đổ tí mưa, ít nhiều gì cũng có thể mang tới cảm giác mới mẻ.

Sau khi cài đặt để game đổ mưa vào sáu giờ sáng ngày hôm sau xong, Bạch Lê bật chế độ tự động lên. Sau này thời tiết ra sao sẽ phụ thuộc vào hai chữ "Ngẫu nhiên".

Sau cơn mưa, cánh rừng nhỏ cạnh thôn sẽ mọc lên không ít các loại rau dại, người chơi nhìn thấy sẽ tự đào về. Ngoài các loại rau dại ra thì còn có cả nấm nữa. Bạch Lê nhớ trước đó cậu có cấy bào tử nấm lên một khúc cây trong rừng, có lẽ sau cơn mưa này, nấm sẽ bám kín gốc cây đó.

Có rau rừng và nấm, lần tối ưu hóa thứ hai trong game sẽ diễn ra càng thuận lợi hơn.

Tiếp đó, Bạch Lê thêm một một vài công thức nấu ăn đơn giản vào để làm phần thưởng. Chỉ cần người chơi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là tiến hành thu mua lương thực tại chỗ trưởng thôn thì tỷ lệ nhận được công thức sẽ tăng lên gấp ba. Bởi đều là công thức các món ăn đơn giản nên nguyên liệu cần dùng cũng không quá phức tạp, hầu hết đều có thể thông qua trồng trọt hoặc mua tại của hàng trưởng thôn.

Tin chắc thay đổi như thế này sẽ khiến người chơi tích cực làm nhiệm vụ hơn, cũng càng tích cực nghiên cứu nấu ăn ở trong game. Mấy món tương tự như ngô nướng, khoai nướng, cà rốt thái sợi xào... sẽ chỉ ra phương hướng đúng đắn cho người chơi, giúp họ tránh cảnh như ruồi mất đầu, làm nổ tung nhà bếp của mình.

Dù sao cậu cũng có "Món ngon vạn giới" do Thần bếp tặng cho, bên trong có đến hàng vạn phương pháp nấu các món từ cổ chí kim, muốn công thức kiểu nào cũng có thể tìm được bên trong, không sợ bị đám người chơi này móc rỗng. Bạch Lê thầm nghĩ trong lòng.

Đương nhiên, nguyên liệu cùng công thức nấu cậu đều có thể cung cấp ở trong game, nhưng trên thế giới này nhất định vẫn có tồn loại một kiểu người có thù không đội trời chung với phòng bếp, người như vậy cho dù trong điều kiện hoàn mỹ thế nào, cũng chưa chắc đã nấu được một món ra dáng. Đối với những người chơi này, Bạch Lê cho bọn họ một lựa chọn khác.

Khu mua sắm lại lên giá một gói đạo cụ nữa – "Giỏ thực phẩm", mở nắp rổ là có thể tùy cơ nhận được một món thức ăn, từ bánh bao trắng đơn giản nhất cho đến món ngon bổ dưỡng phật nhảy tường đều có thể mở ra, tất cả dựa vào vận may của người chơi, vận may cao thì thậm chí còn có thể nhận được một công thức quý giá. Đạo cụ này, Bạch Lê tính yết giá 10 tinh tệ một phần, coi như sưởi ấm tâm hồn cho các sát thủ nhà bếp.

Nhưng nghĩ đến chuyện người chơi trong game chỉ ăn bánh bao trắng thôi mà cũng có thể ăn đến sạt nghiệp, Bạch Lê lại thiết lập hạn mức tối đa cho "Giỏ thực phẩm", một người mỗi ngày chỉ được mua tối đa là mười cái, muốn nữa thì phải chờ đến hôm sau.

Sắp xếp lên thiết lập cho cả ba thứ này xong, thời gian đã qua hơn một tiếng, Bạch Lê ngáp một cái, chậm rãi chui vào trong chăn.

Thân thể của nguyên chủ quá yếu ớt, thức nguyên đêm là chuyện không thể nào. Quả nhiên vẫn phải nhanh chóng nâng cấp thiết bị, để có càng nhiều người vào game hơn, như vậy cậu mới nhận được càng nhiều giá trị tín ngưỡng, khiến thần lực dồi dào hơn...

Nghĩ một hồi, Bạch Lê rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc này trong game vẫn đang rất náo nhiệt.

Sau hai ba hôm thăm dò, người chơi đã học xong cách phân bố hợp lý thời gian online. Một ngày có 24 tiếng, họ chỉ có thể ở trên game một nửa chỗ thời gian đó, hai lần sáu tiếng với cách hai ba tiếng lại lên một lần cảm giác rất khác nhau. Cách sau khiến người ta có ảo giác giống như mình được chơi game liên tục vậy.

Login xong đi thu hoạch cây trong ruộng, gieo hạt giống mới, lại tới chỗ trưởng thôn mua mấy cái bánh bao trắng ăn, ăn xong thì đi dạo một chút, sau đó logout nghỉ một chút rồi lại login tiếp. Cứ vòng vòng như vậy, cảm giác sung sướng của người chơi có thể tăng lên gấp bội.

Cũng chính vì vậy, nên rạng sáng, mấy chục game thủ còn đang ngốc trong game mới có may mắn được đón cơn mưa phùn đầu tiên xuất hiện.

Mới đầu, lúc trời vừa mưa, mọi người còn không biết là có chuyện gì. Chỉ thấy sắc trời đột nhiên sầm lại, mây mù dày lên, sau đó có hạt mưa lạnh lạnh rơi xuống đầu tóc họ, cảm giác mát lạnh từ ngoài xuyên thấu vào bên trong. Vốn mắc mưa là một chuyện khiến người ta không thấy dễ chịu gì cho cam, nhưng mưa phùn trong game lại như một bàn tay mềm mại, với những đầu ngón tay lành lạnh, vuốt xuống cơn nóng nảy đang bốc lên trong lòng bọn họ, cuối cùng chỉ còn lại sự bình tĩnh thanh thản.

"Trời mưa kìa!" Có người chơi hô lên với mọi người xung quanh.

Y vừa lúc đang đứng dưới mái hiện nhà gỗ của mình, không bị nước mưa xối đến, nói mấy chữ kia cũng là để nhắc nhở mọi người nhanh đi tìm chỗ trú. Nhưng khiến y không thể ngờ được là, mọi người dường như không nghe thấy lời y nói, đều đứng lại ở nơi trống trải, nhắm mặt, lộ ra biểu cảm như đang hưởng thụ.

Người vừa lên tiếng: ? ? ?

"Này, mấy ông ngốc hả, trời đang mưa đó, còn không đi tìm chỗ nào mà trú đi?" Y vươn tay muốn kéo một người bạn tốt trong game của mình vào nhà tránh mưa.

Kết quả lại bị né đi.

Người bạn kia lùi lại mấy bước, sau đó mới nở một nụ cười u mê, đầu độc đối phương: "Trú cái gì mà trú, ông đi ra đây là biết ngay, không hổ là Vùng đất điền viên, có cả mưa, so với trong thực tế còn làm người ta thấy thoải mái hơn. À không, phải là chỉ có mưa trong game mới khiến người ta thấy thoải mái đến vậy!"

Nói xong, người nọ đưa tay, hướng lòng bàn tay lên trên làm động tác hứng mưa. Nhưng bưa bụi hạt nhỏ như lông trâu, chỉ có thể làm ẩm lòng bàn tay của y.

Động tác của y nhìn rất thoái mái, mấy anh đại tính tình nóng nảy trong game đã nhanh chóng cởi áo trên người ta, ở trần vọt vào trong mưa. Vừa đội mưa vừa cười toe toét, nói: "Dầm mưa thế này sướng thật đấy, so với ăn liền một lúc mời viên kẹo tinh thần còn sướng hơn, mấy cậu đừng ai cản tôi, tôi muốn tắm mưa!"

Nếu không phải lo lắng xung quanh còn có người, ông anh này đã cởi luôn cả quần ra mà tắm rồi. Nhưng mà hành động này trong game bị cấm tiệt, cho nên người chơi chỉ có thể cởi áo mà thôi, đấy đã là sự nhượng bộ rất lớn trong game giả lập rồi.

Lời ông anh này nói khiến không ít thấy đồng cảm theo, cũng bắt chước động tác của y. Ở trong game còn có mấy người chơi nữ khác, thấy một màn "Anh em cởi áo tắm mưa" này, không chỉ không thấy ngại, mà trên mặt còn có vẻ hâm mộ ước ao.

Tiêu Điệp cũng là một trong mấy người chơi nữa này. Cô đêm hôm khuya khoắt lên game là tính nhân lúc đồng đội mình không ai để ý, lặng lẽ luyện tập tay nghề nấu nướng một chút, kết quả lại gặp được cơn mưa hiếm có này.

Ngắm nghía cơ bắp trên người mấy thanh niên kia một chốc, cô rất nhanh đã nghĩ ra một ý. Cô lấy trong ba lô ra hai cái thùng gỗ, mỗi cái đều cao đến bắp chân, xong lại tìm một vị trí thích hợp đặt thùng gỗ xuống, muốn hứng lấy hai thùng nước mưa.

"[Bé Điệp], bà làm gì vậy?" Có một nữ game thủ quen Tiêu Điệp, thấy động tác của cô thì tò mò hỏi.

"À, tôi đang thử xem có thể hứng lấy hai chậu nước để gội đầu không." Tiêu Điệp cảm thấy mình quá là thông minh, cô không tắm được, vậy thì gội đầu xem thế nào.

Mặc dù trong game không có dầu gội đầu các loại, nhưng cô cũng chẳng phải tại đầu bẩn mới muốn gội, cô chỉ muốn thử xem cảm giác thoải mái khi nước mưa thấm vào da dẻ nó là như thế nào thôi.

Nữ game thủ kia vừa nghe thấy thế, hai mắt cũng sáng lên, đúng là ý hay, cô cũng muốn làm theo, bèn đi tìm cái thùng tới hứng nước mưa!

Vì thế, dưới sự dẫn đầu của Tiêu Điệp, nhung nữ game thủ khác cũng hành động, tìm thùng lại tìm thùng, kiếm chậu lại kiếm chậu, thậm chí có người còn chạy tới chỗ trưởng thôn hỏi coi có bán dầu gội đầu không. Trưởng thôn bị ép đến hết cách, chỉ đành tủi thân lấy ra xà phòng thơm của mình, nói có thể dùng nó để gội đầu, nữ game thủ kia như nhặt được bảo bối, mới hài lòng rời đi.

Động tĩnh rầm rộ bên này rất nhanh đã khiến đám nam game thủ bên kia để ý, loáng một cái, hành động hứng nước mưa đã biến thành hoạt động tập thể của tất cả những người chơi đang online. Nếu giờ mà có người đột nhiên login, nhất định sẽ thấy trên mặt đất là một đống công cụ hứng nước lít nha lít nhít xếp cạnh nhau, trông hết sức đồ sộ.

Mà những người chơi trong game lúc này thì đang ngồi trên một con dốc nhỏ dầm mưa, vừa nói chuyện vừa chờ chậu hứng đầy nước.

Mưa vẫn tí tách rơi không ngừng, dần dần có người cảm thấy mất kiên nhẫn, đứng lên hoạt động cổ tay cổ chân, nói với những người khác: "Chờ đây chán quá, tôi đi ra kia dạo vòng vòng một tí, nước đầy thì gọi tôi một tiếng nhé." Y chỉ về rừng cây nhỏ cách đó không xa, ý là sẽ đi tới đó.

"Đi đi, nhớ về sớm một chút." Người ở lại thờ ơ xua tay, nhìn đối phương rời đi.

Mà khiến mọi người không ngờ được là, cái "Về sớm một chút" thực sự rất là sớm.

Không tới một phút, người vừa đi kia đã hào hứng chạy lộn trở lại: "Mọi người mau tới kia xem đi, trong rừng cây nhỏ, mọc lên rất nhiều loại thực vật màu xanh! Tôi thấy lạ nên nhổ thử một câu lên, game thông báo đó là rau dại, có thể ăn! !"

Vùa dứt lời, tất cả những người chơi khác đều đồng loạt đứng lên.

"Cái gì cái gì, rau dại ở đâu! ! ?"

---o0o---

Chương 28

Rau tề thái, rau sam, bồ công anh, linh lăng...

Sau một trận mưa phùn... Thậm chí mưa còn chưa ngừng, trong rừng cây nhỏ ngoài thôn đã mọc lên vô số rau dại. Nơi này không phải là hiện thực, chỉ cần được gọi là "Rau dại" vậy mặc kệ mùa sinh sôi của chúng nó là như thế nào, đều có thể tìm thấy ở mảnh đất nhỏ này.

Người chơi cày đêm cảm thấy hôm nay thực sự là một ngày may mắn, không chỉ gặp được cơn mưa đầu tiên trong game, lại còn có thể đi vào cánh rừng nhỏ, vui vẻ đào từng gốc từng gốc rau dại mọc trong đất.

Bọn họ y như chuột nhỏ sa vào chĩnh gạo, đầy đầu đầy mắt đều là mấy cọng rau dại xanh mượt kia, sau khi tìm xô chậu hứng nước mưa xong, bọn họ lại bắt đầu tìm công cụ thích hợp để đào với đựng rau dại.

Công cụ thì dễ rồi, dùng liềm hay cuốc nhỏ đều được, nhưng đồ đựng thì... Thùng với chậu về lấy đi hứng nước mưa cả rồi, giờ thực sự là hơi căng đây.

Bởi vì không có cái gì để đựng, có người chơi bắt đầu trở nên hoảng loạn, lại lo chỗ rau dại này bị đám người xung quanh xới hết mất, bèn vội mò lên khu mua sắm tìm thử.

Chẳng mấy chốc, y đã tìm được một công cụ thích hợp ⸺⸺

Giỏ thực phẩm.

Ừ, nghe tên thôi là đã biết nó dùng để đựng đồ ăn rồi, bỏ rau dại vào là chuẩn luôn.

Rau dại trên đất dùng mắt thường cũng có thể thấy đã trụi mất một khoảng, người chơi nọ cũng không nghĩ nhiều nữa, ném 10 tinh tệ ra mua một giỏ thực phẩm, không cần biết bên trong đựng cái gì, lấy hết ra bỏ vào ba lô, sau đó giơ cuốc nhỏ xông vào trong đội ngũ đào rau.

Lúc này trong game chỉ có tầm 40 người đang onl, mặc dù ít người như vậy, cạnh tranh vẫn rất khốc liệt. Lúc rau dại còn nhiều thì không sao, mọi người có thể yên tâm làm việc của mình, nhưng sau khi rau dại trên đất càng lúc càng ít, không ít người chơi bắt đầu vì một cây rau mà nảy sinh tranh chấp, cướp không được thì mắng, mắng không được thì vung tay đánh một cái, đánh xong lại tiếp tục vùi đầu tìm rau dại.

Lúc này không ai nghĩ đến việc mấy loại rau dại này ăn kiểu gì, bọn họ có nấu được không. Trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chính là: Cướp!

Cơ hội không thể để vuột mất, mất rồi là không có nữa đâu!

Rất nhanh, đám rau dại đã bị những người chơi nhiệt tình tình này đào hết sạch. Mọi người ngồi dựa vào gốc cây, thỏa mãn kiểm kê thu hoạch của mình, vừa kinh ngạc vừa sung sướng.

"Ha ha ha, tôi đào được tổng cộng 27 cây rau dại, chắc cũng đủ xào một đĩa nhỉ?"

"Hê hê, tôi đào được 34 cây đây, anh em nào biết nấu ăn làm ơn liên lạc tôi, tôi đồng ý bỏ tiền nhờ người nấu ăn giúp!"

"Tôi đào... Hở? ? Sao trong ba lô của tôi lại có một tờ công thức nấu ăn thế này? ? Nấm xào... Đây là cái gì?"

"Công thức! ! ! Sao ông lại có công thức? ? ? Kiếm được ở đâu đấy, nhanh nói cho tôi biết đi, tôi cũng muốn có thực đơn QAQ!"

"Ơ! Tôi cũng có này, nhưng mà của tôi là trứng tráng rau dại... Không có trứng gà thì nấu kiểu gì được bây giờ?"

"Tôi biết công thức nấu ăn này lấy ở đâu rồi. Hồi này lúc chúng ta đào rau dại thì ngẫu nhiên kiếm được đó, không ai để ý à? Đào rau tập trung quá mà... Tôi cũng đào được một tờ công thức đây, gọi là rau tề thái trộn. Anh em kia đào được bao nhiêu tề thái đấy, tôi ra giá cao, bán cho tôi một phần đi!"

"Bán cái gì mà bán, người anh em, tôi đào được nhiều tề thái lắm, cậu làm giúp tôi, đến lúc đó chúng ta cùng ăn, ok không?"

Mấy nhà vui mừng, mấy nhà sầu, người may mắn đào được công thức nấu ăn với tìm được nguyên liệu thì vui vẻ cười toe toét. Người cũng đào được thực đơn mà không có đủ nguyên liệu thì không cách nào nấu ăn ngay được, chỉ đành yên lặng học thuộc công thức, âm thầm rơi lệ.

Thảm nhất là những người ngoài đào được rau thì chẳng kiếm thêm được gì, vốn còn thấy mình phất lên trong một đêm, cuối cùng lại phát hiện trong số những người phất nhanh, mình chính là tên nghèo nhất, chênh lệch tâm lý trong đó không thể nói hết trong dăm ba câu được.

Cái này vẫn chưa phải là hết.

Chờ những người may mắn kiếm được công thức nấu học xong hết, kiểm kê số rau dại đào được, lại trao đổi với nhau xong, trong đám đông còn lại đột nhiên có người "A" lên một tiếng lớn.

Nhìn về phía tiếng kêu phát ra, chỉ thấy có một người chơi cười hì hì với cả đám, sau đó sung sướng lấy từ trong ba lô ra một thứ.

Được bọc trong lá xanh, trên cùng hở ra một miếng nhỏ, lộ ra lớp thịt bóng loáng dầu vàng ruộm bên trong, một cơn gió khẽ thổi qua, hương thơm cũng theo chỗ hở đó bay ra, bảo phủ khắp rừng cây nhỏ. Phàm là người ngửi được mùi thơm này, lại thấy được "Cảnh đẹp" bên trong, đều vô thức nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt cũng càng thêm háo hức, nóng bỏng.

Bị nhiều ánh mắt đói khát như vậy nhìn chằm chắm, trong lòng [Gió thu cuốn lá vàng] có chút hối hận. Y là một trong số những người đáng thương không đào được thực đơn, nhưng y quyết không chịu tin vào số phận, lục lọi tìm kiếm trong ba lô của mình, cuối cùng... Y tìm được một thứ mà trước giờ chưa từng thấy qua.

Gà nướng đất sét? Nghe tên có vẻ giống đồ ăn. Chẳng lẽ ở trong rừng đào rau dại, ngoại trừ đào được công thức nấu ăn ra, còn có thể trực tiếp đào ra thành phẩm à?

Hơn nữa theo như quan sát của y, không có người chơi nào nói mình đào được đồ ăn cả, vậy trong tay y không phải chính là món quý giá, hi hữu nhất ở đây sao?

[Gió thu cuốn lá vàng] kích động, chọn cách tự khoe, lập tức lôi con gà nướng đất sét trong ba lô của mình ra.

Sau đó y lập tức hối hận.

Ánh mắt của mấy người này sao mà đáng sợ vậy chứ, giống như muốn ăn thịt y đến nơi vậy? À, không, không phải là muốn ăn thịt y, mà muốn ăn gà nướng đất sét trên tay y thì đúng hơn.

"[Gió thu]! Đây là đồ ăn à? Ông kiếm đâu ra thế, thoạt nhìn có vẻ rất cao cấp, ăn rất ngon đây!" Đứng bên cạnh [Gió thu cuốn lá vàng] là bạn tốt trong game của y, lúc này đối phương đã víu tay y lại, không để y cất gà nướng đất sét đi, hai mắt dính lên trên con gà, hỏi ra câu hỏi mà ai cũng muốn biết.

[Gió thu cuốn lá vàng] rụt cổ lại, yếu ớt đáp: "Tôi, tôi cũng không biết nữa, có thể là ban nãy lúc đào rau thì đào được nó."

Hức hức, tha cho y đi mà, y thực sự không biết gì hết á, biết thế đã không mang gà nướng đất sét ra khoe rồi! Một mình trốn trong nhà ăn không tốt hơn hay sao? Nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn...

"Không thể nào? Chúng ta ở đây có nhiều người như vậy, sao chỉ có mình cậu đào được đồ ăn, xác suất này quá thấp rồi! Cậu nghĩ kỹ lại đi, lúc đào rau có phải cậu còn làm gì khác nữa không?"

Những người chơi khác không ai tin cách nói này của [Gió thu], đào rau đào ra công thức nấu ăn đã là chuyện rất thần kỳ rồi, nếu còn muốn đào ra được cả thành phẩm nữa, vậy người chơi sau nãy cũng không cần trồng trọt làm gì nữa, cứ ngồi xổm ở bìa rừng mà canh không phải được rồi sao?

"Chuyện khác à..." Gió Thu rơi vào trầm tư, lông mày nhăn tít lại, cố nhớ xem mình có làm gì khác không, đột nhiên y bừng tỉnh, nói, "Tôi nhớ ra rồi, lúc mới đào rau tôi không tìm được cái gi để đựng, bèn lên khu mua sắm mua một giỏ thực phẩm, lúc đó bên trong đúng là có để đồ, nhưng tôi không để ý... Có lẽ món gà nướng đất sét này chính là rơi ra từ trong giỏ thực phẩm đấy."

Lúc y nhắc đến khu mua sắm, đã có người chơi âm thầm mở ra giao diện khu mua bán trong game ra, trên danh sách vật phẩm bày bán, thành công tìm được "Giỏ thực phẩm" mà [Gió Thu] nói.

"Giỏ thực phẩm, giỏ nhỏ dùng để đựng thức ăn rau dưa, mở nắp có thể ngẫu nhiên nhận được một món đồ ăn, xác suất thấp rơi ra công thức nấu ăn quý hiếm. Giá... Thế mà chỉ có 10 tinh tệ thôi á! Này có khác gì cho không đâu, tôi phải mua mười cái về! Ấy? Mỗi ngày chỉ được mua mười cái thôi à, thôi không sao, mua hết!"

Giây tiếp theo, trên hai tay của người chơi này đã nhiều thêm mỗi bên năm cái giỏ nhỏ, được bện thủ công bằng tre. Y lặng lẽ cười nói với những người khác: "100 kim cương, tôi thử độc trước cho mấy người coi, xem có thể mở ra những loại đồ ăn nào!"

Y không để giỏ xuống đất mà ngoắc ở cẳng tay, vật lộn mở ra. Từng nắp đậy một lần lượt được mở ra không chút gián đoạn, hé lộ hình dáng đồ ăn đựng bên trong.

"Sủi cảo chiên vừa mềm vừa thơm, thịt xào chua ngọt, hoành thánh, nộm dưa chuột, bánh bao nhân thịt, shh shh!"

"Miến nấu nồi đất, chân gà tái chanh, bánh mochi, kẹo sữa, nước chanh tươi, wow wow wow!"

Mười món ăn, có món chính, có món nguội, món nóng, ngay cả đồ uống và đồ tráng miệng sau bữa ăn cũng có đầy đủ, không món nào là dư thừa cả, quả thực mua về quá lời!

Chủ nhân chỗ đồ ăn cảm thấy giờ phút này, hai tay mình đang tỏa sáng, ung dung thong thả cất từng món, từng món vào trong ba lô của bản thân, sau đó ngẩng đầu lên nói với mọi người: "Mấy người còn ngây ra đó làm gì, nhanh đi mua đi!"

"Đúng đúng đúng, mọi người nhanh đi mua đi!" [Gió Thu] đã mở gói bọc gà nướng đất sét ra, đang cầm một cái đùi gà gặm ngon lành.

Đúng thế, còn chờ gì nữa mà không đi mua ngay?

Thật sự là sốc quá, sốc đến độ bọn họ ngây hết cả ra.

Cái này... Có phải người thiết kế game lắp camera theo dõi trong nhà bọn họ không? Không thì sao đối phương lại biết, bọn họ vì không nấu được đồ ăn mà vừa khóc vừa chảy nước miếng, ngày ngày hâm mộ những người chơi biết nấu ăn khác. Sau đó, để an ủi tâm hồn bị tổn thương của bọn họ, đối phương lại đưa vật phẩm thần kỳ như này ra bán trong khu mua sắm chứ!

Onl không? Làm ơn bỏ camera theo dõi đi giùm với.

... Mà nghĩ lại, thôi thì cứ để nguyên đó đi, chờ mai mốt mà bọn họ có thích cái gì, thì chỉ cần chạy đến trước camera khóc lóc một tí, phỏng chừng hôm sau nguyện vọng của bản thân sẽ được thực hiện ngay!

Sự chú ý tiếp tục quay lại trên vật phẩm mới ra mắt này.

Giỏ thực phẩm, ôi, cái tên mới mộc mạc thân thương làm sao! Nhưng chỉ ba chữ đó thôi đã thể hiện hoàn mỹ ước mơ của tất cả người chơi rồi. Không ngờ lại có một ngày, bọn họ có thể tự do thoải mái thưởng thức tất cả các loại món ngon, khiến khoang miệng nhạt nhẽo vô vị lâu ngày, nay đầy mùi đồ ăn thơm ngát. Cho dù chỉ có thể ăn ở trong game thì với họ cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Chờ người chơi hồi hồn lại, thì trong tay mỗi người đã treo đầy giỏ, không nhiều không ít, đúng đủ mười cái. Mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lời muốn nói đều đã nằm trong ánh mắt.

"Trùng hợp ghê ha, anh cũng mua nhiều thế à?"

"Đúng vậy, cũng rẻ mà, đương nhiên là muốn mua hết, ăn cho đã mồm!"

"Tôi còn phải nghĩ xem mình nên ăn cái gì trước đã, ôi chao, không ngờ tôi cũng có một ngày tiêu xài xa xỉ như vậy!"

Mưa vẫn rơi lất phất, mọi người đã không chờ được nữa, kéo nhau vọt tới trú dưới hiên nhà người nào đó. Xong, thành kính mở nắp giỏ thực phẩm của mình ra.

"[Gió Thu], gà nướng đất sét của ông ăn ngon không?" Bạn của [Gió thu cuốn lá vàng] tò mò hỏi.

"Ăn ngon, dĩ nhiên là phải ngon rồi, thịt gà tươi mềm, cắn xuống một miếng, còn có nước gà chảy ra!" [Gió Thu] hai mắt tỏa sáng, nghiêm túc miêu tả, lại không nỡ mang chỗ gà mình không ăn hết ra chia cho bạn. Dù sao đối phương cũng có thể mua giỏ thực phẩm để mở ra những món ăn khác mà, chắc không đến nỗi cứ nhìn chằm chằm y mãi đâu nhỉ?

Trên cánh tay của y cũng đang móc chín cái giỏ khác, mỗi ngày chỉ có mười lượt mua, một lần y cũng không thể để phí!

"Vậy tôi cũng muốn mở được gà nướng đất sét, chỉ là không biết liệu mình có may mắn này không." Người bạn kia nhỏ giọng nói, sau đó nhắm mắt, khấn thầm vài câu, lật nắp giỏ ra.

Xung quanh có không ít người vểnh tai lên nghe, cũng âm thầm nhét gà nướng đất sét vào trong danh sách những món hi vọng có thể mở được.

Sau đó, không ngừng có tiếng cảm thán kinh ngạc vang lên.

"A! Tôi mở được cua chưng bánh gạo, cua... Có phải cái con mà tôi đang nghĩ không?"

"Bún tôm hấp sốt tỏi, hức hức hức, bày đẹp quá, nhìn mà tôi không nỡ ăn luôn... Ôi, thơm quá đi!"

"Tôm hùm đất sốt cay... Người phía trước ơi, cậu không đoán nhầm đâu, quả thực có trùng tộc này, không ngờ nấu bọn nó lên, ăn lại ngon thế này!"

"Tôi mở được hai cốc bia này, cậu em mở được tôm hùm đất ơi, ăn chung không, tôi thấy hai món của chúng ta kết hợp lại được phết đấy!"

"Má nó chứ, tại sao tại sao tại sao? Sao ông đây mở mười giỏ thì có đến năm cái là bánh bao trắng vậy trời? Vốn đây là món mà tôi thích nhất, nhưng bây giờ nhìn thấy nó, tôi lại cảm thấy không thể đỡ nổi, hu hu hu..."

"Hừ, ông mở được bánh bao còn tốt chán, nhìn của tôi đi, ba cốc nước sôi! Tôi muốn cái này mà làm gì, khát tôi có thể trực tiếp uống nước suối mà... Người thiết kế thực sự quá vô nhân đạo, người nọ chính là ma quỷ, ma quỷ!"

"Xía, sao người thiết kế lại là ma quỷ được, người ta rõ ràng là thần tiên, thần tiên!" Chỉ có thần tiên mới có thể dựa vào trí tượng tượng, nghĩ ra nhiều món ngon thế này!

"Ha ha ha, đây chính là khoảng cách của châu Âu và châu Phi đó."

*Bên Trung thường dùng từ người châu Âu để chỉ những người may mắn, người châu Âu thì da trắng, ngược lại da đen chính là châu Phi, cho nên ở đây đang đùa về chênh lệch giữa người may với người xui đó.

...

Mùi thơm của đồ ăn dần dần tỏa ra xung quanh, trong bóng đêm lạnh giá an ủi tất cả mọi người. Tóm lại, đồ ăn lấy ra từ trong giỏ thực phẩm, đa số đều rất đáng giá, chỉ trừ một số ít người vận may không tốt, mở đồ bị trùng hay trúng phải bánh bao trắng với nước sôi là phải nhờ đến người chơi khác tiếp tế.

Mười món đồ ăn, tất cả mọi người đều có tính toán trước, chỉ chọn ra ba bốn món để ăn, còn lại cất kỹ, để mai login rồi ăn sau. Bọn họ còn thảo luận trước với nhau, lúc lấy đồ ra ăn sẽ ở cùng một chỗ, ăn chung, như vậy số đồ ăn mỗi người được nếm thử sẽ nhiều hơn gấp bội, ai nấy đều vui vẻ.

Sau khi tất cả mọi người ăn xong bữa khuya, hoặc có thể nói là bữa sáng, thì đã qua hai tiếng, mưa có dấu hiệu ngớt dần. Người chơi ăn uống no say, thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình, thở dài nói: "Thực sự là một đêm tràn đầy hồi hộp, may mà tôi không logout, không thì đã bỏ lỡ mất rồi. Mọi người nói xem, chờ lát lữa những người khác lên, phát hiện mình đã bỏ lỡ cái gì, thì liệu có khóc luôn không?"

Câu này vừa hỏi ra, động tác của những người xung quanh đều đồng loạt ngừng lại, qua vài giây, mới có người thỏ thẻ hỏi bạn bên cạnh: "Tôi nhớ ông với ai kia thân nhau lắm mà, sao ông không báo với người ta một tiếng?"

Nếu mà như bình thường, những cười nhanh tay cướp được tiêu chuẩn vào "Vùng đất điền viên" đều là người trong cùng một diễn đàn, game đã từng chơi nhiều vô số kể. Trước đây chơi game, nếu đột nhiên mở được phó bản mới, boss ẩn hay nhiệm vụ giới hạn nào, phản ứng đầu tiên của game thủ nhất định sẽ là logout thông báo với bạn game mà không phải tự chơi một mình, vậy mà giờ, mãi đến khi sự kiện kết thúc rồi, họ mới nhớ ra mình đã quên mất cái gì.

Lần này, ngoại trừ những người vốn đang onl, không hề có thêm người nào login, rõ ràng, tất cả những người đang trên game đều không nhớ đến việc thông báo cho người khác.

Anh trai bị hỏi câu này mặt lúc đen lúc đỏ, mãi sai mới lên tiếng: "Tôi chỉ... Chỉ quên mất thôi!"

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều quên mất mà, nhiều đồ tốt như vậy ra cùng một lúc, đã đập tôi hôn mê luôn rồi, không nhớ ra gì cả!"

"Đúng thế, tôi cũng vậy đấy, lúc đó tôi chỉ nghĩ đến việc nhanh nhanh đào rau dại về thôi."

"... Sau đó lại nghĩ xem làm thế nào để có nhiều đồ ngon hơn."

Cho nên nói, những người kia... Chắc sẽ không vì lỗi lầm be bé này mà trách họ đâu ha?

___________________

Rau tề thái

Rau sam

Bồ công anh

Linh lăng

Tề thái trộn

Gà nướng đất sét hay còn gọi là Gà ăn mày (Hán Việt: khiếu hóa kê) là một món gà của người Trung Quốc được nhồi, gói trong đất sét và lá sen (hoặc lá chuối hay lá tre để thay thế), sau đó nướng từ từ trên lửa nhỏ. Việc chuẩn bị món ăn có thể mất đến sáu giờ. Mặc dù gà ăn mày được chế biến theo truyền thống bằng đất sét, nhưng những công thức mới đã phát triển để làm cho quá trình chế biến an toàn hơn; món ăn thường được nướng bằng bột, nướng trong bao, nồi nấu bằng sứ, hoặc lò nướng đối lưu.

Sủi cảo chiên

Thịt xào chua ngọt

Hoành thánh

Nộm dưa chuột

Bánh bao nhân thịt

Miến nấu nồi đất

Chân gà tái chanh

Bánh mochi

Kẹo sữa

Nước chanh tươi

Cua chưng bánh gạo

Bún tôm hấp sốt tỏi

Tôm hùm đất sốt cay

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!