Chương 9

Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Cổ Ngọc Văn Hương

9.587 chữ

07-05-2023

Ánh mắt nam tử thanh y sạch sẽ, trong vắt, chỉ đảo qua rồi lập tức dời đi, nhưng lại đặt lên con rùa nằm dưới đất. Hắn rũ hai mắt nói: “Rùa của ta biến mất bốn ngày, nghe Thiếu Ngôn nói nó đang ở chỗ đệ.”

Văn Kinh chậm rãi nghiêng người, che jj bị lạnh của mình, có chút khốn quẫn: “Đúng, nó luôn ở chỗ này.”

Y phục bên chân tràn đầy mồ hôi và bùn đất, không thể mặc.

Y phục sạch…

Đang treo trên cành trúc sau lưng Quân Diễn Chi, phần phật theo gió.

Quân Diễn Chi nhìn con rùa dưới đất: “Nó có gây phiền toái cho đệ không?”

Văn Kinh quẫn bách khó chịu đựng, cười gượng một tiếng: “Rất hiểu chuyện, chưa từng gây phiền toái… Quân sư huynh, trên cành trúc sau lưng huynh, treo một bộ y phục sạch, có thể…”

Còn chưa dứt lời, một cái quần màu bạc và thượng y bay về phía cậu. Văn Kinh vội vã lau sơ thân thể, tròng quần vào thắt chặt, trong lòng nhẹ nhõm.

Ánh mắt Quân Diễn Chi rơi lên thân Văn Kinh, như cười như không, mấp máy môi dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không mở miệng. Hắn không nhanh không chậm ngồi xuống, ôm đại quy dưới đất lên: “… Đa tạ đệ chăm sóc, ta dẫn nó đi.”

Gương mặt dịu dàng thanh nhã như mây, thân hình thon dài, sau lưng là từng đám mây luẩn quẩn. Quả thật là thiên tiên ngoài cửu trùng…

Văn Kinh vội hoàn hồn: “Quân sư huynh đi yên lành.”

Nam tử thanh y ôm đại quy bay lên không, quay lại nhìn cậu, hơi nhíu mày: “Hôm khác gặp lại.”

Đại quy vẫn ngẩn ngơ, nhưng lại cử động tứ chi ngắn ngủn, nhìn Văn Kinh.

Thiếu niên đưa mắt nhìn bóng dáng nam tử đi xa, mặt trời đã lặn xuống tầng mây, sắc trời cuối cùng cũng tối đi.

===== Đường phân cách =====

Qua nửa tháng, giữa thu, mặt đất dần cứng chắc. Văn Kinh và Mạc Thiếu Ngôn, Cổ Tấn Bình bận rộn mấy ngày, thu hoạch rau trong vườn cất giữ, mở một lần họp nhỏ.

Liễu Thiên Mạch cũng có mặt, bưng một ly trà, nghe họ thảo luận.

Cổ Tấn Bình lớn tuổi nhất, thanh giọng, phát ngôn đầu tiên: “Rau thu hoạch được có bí đao, đậu tây, rau lan, đậu đũa, củ từ, cải thảo, đậu ván. Giống trái cây không nhiều, chỉ có lê, sơn tra và đào. Ba phòng chứa đồ đều đã chất đầy, ăn tiết kiệm có thể qua được mùa đông.”

“Linh thảo thì sao?”

Cổ Tấn Bình nói: “Chúng ta chỉ trồng linh thảo luyện chế hoàng long đan và kim túy đan, hai phần đã thu hoạch, tổng cộng một trăm bốn mươi tám gốc, còn lại chỉ sợ phải tiếp tục qua mùa đông trong vườn.”

Liễu Thiên Mạch gật đầu: “Linh thảo năm ba năm mới có thể chín một lần, phải cẩn thận chăm sóc.”

Cổ Tấn Bình nói: “Tiếp theo sẽ ít việc rồi, có phải chúng ta nên luân phiên chăm sóc vườn rau?”

Liễu Thiên Mạch vừa định trả lời, Mạc Thiếu Ngôn chậm rãi nói: “Đại sư huynh, đừng nghe huynh ấy, huynh ấy lười biếng đó.”

Cổ Tấn Bình tức giận nói: “Ta lười cái gì? Vốn không có bao nhiêu việc để làm. Đại sư huynh có thấy không? Huynh đang ở đây, mà nó còn nói chuyện với đệ như vậy!”

Liễu Thiên Mạch co giật khóe môi: “Tấn Bình nói cũng có lý. Sau ba năm thi đấu các phong, các đệ nhân mùa đông này nỗ lực tu luyện, tu vi tất sẽ tăng lên hai tầng, mùa xuân sang năm huynh sẽ đến kiểm tra.”

Cổ Tấn Bình ngẩn ra, trong lòng thầm tính, hối hận nói: “… Như vậy, không bằng vẫn nên coi sóc vườn rau đi.”

Mạc Thiếu Ngôn chậm rì rì nói: “Vừa rồi nói cái gì đó?”

Cổ Tấn Bình lại tức giận: “Đệ câm miệng.”

Liễu Thiên Mạch nói: “Nếu đã thế, ba người luân phiên chăm sóc vườn rau. Mùng một Tấn Bình, mùng hai Thiếu Ngôn, mùng ba Lộ Kinh, cứ thế mà tiếp. Thời gian dư không thể lười biếng, phải trở về phòng tu luyện.”

Ba người gật đầu: “Vâng.”

Từ đó về sau, Văn Kinh chỉ cần cách ba ngày đến vườn rau một lần, quả nhiên thanh nhàn không ít. Một tháng sau, tu vi của cậu mơ hồ có dấu hiệu đột phá tầng sáu luyện khí, tiếc là trời sinh ngộ tính bình thường, tiến bộ về mặt thuật pháp hơi chậm.

Một hôm, Văn Kinh vừa ra cửa, đã thấy tuyết bay khắp đất trời, một vùng trắng mênh mông.

Cuối cùng mùa đông đã đến.

Trên mảnh đất trống phủ một tầng tuyết mỏng, có một con rùa lớn đen thui, đầu và tứ chi đều co lại.

Văn Kinh không biết rùa đen có sợ lạnh không, đem nó vào phòng, đặt lên giường.

Đầu và tứ chi ngắn ngủi của rùa đen thò ra, con mắt đen nhìn Văn Kinh, chui vào ổ chăn của cậu.

Con rùa đó vừa đến là ở mười ngày nửa tháng, Quân Diễn Chi vẫn chưa xuất hiện, Văn Kinh liền xem con rùa đó trở thành thú cưng của mình, có lúc còn ôm nó ngủ.

Chiều hôm nay, lại là ngày Văn Kinh đến chăm sóc vườn rau. Cậu lấy chăn bao kín rùa đen, để lại một dĩa hạt bắp, rồi mới ra ngoài.

Vừa vào vườn, đập vào mắt là một đống nhếch nhác.

Linh thảo đã gần hai thành bị gặm cắn tận gốc, lá nát màu xanh đâu đâu cũng có, chính giữa là một con tiểu thú màu hoàng kim, vẫn còn đang nhai, nuốt, phát ra tiếng tru vui sướng.

Sắc mặt Văn Kinh xanh mét, không kịp suy nghĩ, chạy vào nhà bếp lấy một bình giấm. Lúc này đang mùa đông, nước trong thùng đã đóng băng rồi. Cậu dùng công lực làm tan băng, đổ hết cả bình giấm vào.

Tiểu thú màu hoàng kim ngửi được mùi giấm, ngẩng đầu nhìn nhìn, nhưng không chống cự được dụ hoặc của linh thảo, lại vùi đầu gặm cắn. Văn Kinh bưng thùng nước chậm rãi tiếp cận, hung tợn hắt vào nó.

Tiểu thú lập tức gầm đầy tức giận, nhảy lên.

Nước chua khiến vỏ ngoài của nó tê ngứa khó nhịn, dường như có mấy ngàn con kiến đang gặm cắn, đau khổ vô cùng. Nó làm sao chịu nổi loại giày vò này, kêu gào, tức giận lăn lộn, lại nhào về phía Văn Kinh, muốn cắn chết cậu.

Văn Kinh không dám chậm trễ, co hai chân chạy trốn trong vườn.

Chạy không bao lâu, tiểu thú đó mềm rũ ngã cái rầm lên mặt đất lạnh cứng.

Văn Kinh tìm dây thừng ra, cột chặt nó lại.

“Tụ linh thú cả người hoàng kim, vỏ ngoài cứng chắc, nhưng cực kỳ sợ chua. Dùng nước chua hắt lên người, trước khiến tê ngứa, sau một nén hương thì sẽ hôn mê. Tiếc rằng người biết chuyện này cực ít, tuy Ngô Anh là chủ nhân của nó, cũng không biết.”

____ Trích từ chương mười lăm [Chúng Sinh Chi Kiếp].

Vừa cột xong, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của nam nhân: “Bát Phong, đi thôi!”

Văn Kinh kéo tụ linh thú, đá mạnh nó vào trong hầm đất ẩn mật trong vườn.

“Bát Phong? Đi thôi!” Nam tử bên ngoài đợi rất lâu không thấy bóng dáng, không nhanh không chậm đi vào vườn, “Bát Phong! Ăn đủ chưa?”

Ngô Anh nhìn quanh một chút, nhưng không thấy bóng dáng tiểu thú màu hoàng kim, chỉ thấy một thiếu niên đứng trước mặt mình.

Thiếu niên chẳng qua mười ba mười bốn tuổi, gầy mà khỏe mạnh, tướng mạo thanh tú. Môi cậu mím chặt, tuy có hơi căng thẳng, nhưng ánh mắt lại rét lạnh kiên quyết.

Ngô Anh trợn mày nói: “Có thấy Bát Phong không?”

Văn Kinh gật đầu: “Thấy, ta còn bắt nó lại.”

Ngô Anh cười chế nhạo: “Chỉ dựa vào ngươi? Bắt nó lại?”

Văn Kinh lạnh lẽo nhìn gã, cũng cười khì: “Tin hay không thì tùy.”

Ngô Anh bán tín bán nghi nhíu mày, lớn giọng gọi mấy tiếng “Bát Phong”, nhưng không thấy hồi ứng gì. Gã xanh mặt hỏi: “Ngươi làm gì nó?”

“Hiện tại còn chưa chết, nhưng ta có thể giết chết nó.”

Ngô Anh nuôi con tụ linh thú này đã mấy năm, chỉ đợi dùng linh khí nó thu được để lên trúc cơ, bị người giết làm sao mà được? Lòng bàn tay gã tụ một lọn linh khí, mơ hồ phát ánh quang, uy hiếp: “Trả Bát Phong lại cho ta!”

Văn Kinh vừa kêu vừa chạy: “Linh thú của ngươi ăn bao nhiêu linh thảo của chúng ta! Ngươi trả tiền trước đi!”

Ngô Anh phóng lọn linh khí đó ra, đánh bên chân Văn Kinh, lập tức đánh nát một cục đá.

“Trả Bát Phong cho ta!”

“Trả tiền! Tổng cộng hai trăm mười hai khối linh thạch! Ngươi trả tiền ta sẽ trả Bát Phong cho ngươi!”

Ngô Anh phẫn hận nói: “Ta không trả đó!”

Văn Kinh thầm nói: “Tên vô lại, quỷ nghèo, chỉ sợ ngay cả hai mươi khối linh thạch cũng không có. Tự mình không có tiền mua linh thảo, thì ăn hiếp chúng tôi, chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy.”

“Rầm” một tiếng, trên vai truyền đến một trận đau đớn, Văn Kinh ngã xuống đất.

Ngô Anh phẫn hận bước tới: “Bát Phong đâu?”

Văn Kinh lạnh lùng che vai: “Có bản lĩnh thì tự tìm.”

Ngô Anh nôn nóng tìm kiếm trong vườn, đi khắp nơi cũng không thấy bóng dáng tụ linh thú: “Ngươi không nói phải không? Không nói ta liền thiêu cả vườn của ngươi!”

“Vù” một tiếng, cỏ khô dưới đất liền cháy.

Văn Kinh có chút sợ hãi: Thiêu vườn rồi, đám người của Tuệ Thạch phong mùa đông ăn gì? Nhưng hiện tại nếu cậu yếu thế, từ nay về sau Ngô Anh nhất định sẽ ăn hiếp họ hơn nữa.

Cậu quyết tâm: “Ngươi thiêu đi, tốt nhất là thiêu sạch cái vườn này, thiêu chết ta luôn. Nhưng không những không tìm được tụ linh thú, mà ngươi còn mang tội danh hỏa thiêu Tuệ Thạch phong, sát hại đồng môn!”

Sắc mặt Ngô Anh xanh mét nhìn cậu chằm chằm, hỏa thế nhanh chóng lan ra, gần như đã sắp bén vào phòng chứa đồ.

Đúng lúc này, gió mạnh thổi lên vù vù, bay vào trong vườn, trên trời đổ xuống một cơn mưa bất chợt, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dập tắt lửa. Một bóng người màu xám đậm đáp xuống cạnh hai người, lạnh lùng nói: “Ai phóng hỏa?”

Người này vóc dáng cao to, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, đường nét như dao khắc, mày mục lạnh lẽo.

Lúc Văn Kinh vừa vào phong, Liễu Thiên Mạch từng dẫn cậu đi gặp các vị sư huynh. Cậu vội nói: “Nhị sư huynh, tên Ngô Anh này muốn phóng hỏa thiêu vườn rau của chúng ta!”

Nam tử áo xám nổi giận, không thèm nghe Ngô Anh giảo biện, một chưởng chém qua.

“A___”

Ngô Anh kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, xương vai đã gãy nát.

“Nhị sư huynh Hạ Linh, là biến dị phong linh căn, tính tình lãnh khốc, không thích nghe người khác phí lời, gặp kẻ không thích sẽ muốn đánh cho một trận, từng gây ra vô số phiền phức cho Tuệ Thạch phong. Liễu Thiên Mạch đau khổ suy tư, bảo hắn bế quan tu luyện, không cho phép hắn quản nhiều chuyện.”

____ Trích từ chương mười lăm [Chúng Sinh Chi Kiếp].

Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn Hạ Linh, chỉ thấy hắn lại bổ xuống một chướng, thầm kêu không hay.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!