Chương 10

Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Cổ Ngọc Văn Hương

10.482 chữ

07-05-2023

“Sư huynh đừng giết gã!” Văn Kinh hoảng loạn kêu to.

Chưởng của Hạ Linh chém xuống, linh khí trào ra, ngực Ngô Anh bị trúng đòn, thân thể bay ra mười mấy bước, thổ huyết ngã xuống, không biết sống chết.

Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn.

Sát hại đồng môn, tội danh sẽ bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Thanh Hư kiếm tông.

Nhị sư huynh này không phải đang bế quan sao, tự dưng lại chạy ra làm chi?!

Hạ Linh lạnh lùng nói: “Chết không được, đệ tìm đại sư huynh đến giải quyết đi.”

Nói xong, thân ảnh xám đậm đó nhảy vọt lên không, biến mất.

Văn Kinh nôn nóng không biết làm sao, dùng dây thừng cột Ngô Anh lại, đi tới chỗ Liễu Thiên Mạch.

Liễu Thiên Mạch và tam sư huynh Bành Thiệu đang nói chuyện, nghe nói cả kinh, đi theo Văn Kinh, lại nghe thấy trong hàng rào mơ hồ truyền ra tiếng người cãi nhau. Sắc mặt hắn lạnh lẽo nhìn vào trong vườn, cất bước vào.

Ba đệ tử đứng trong vườn, luống ca luống cuống dìu Ngô Anh đã hôn mê bất tỉnh, tức giận trừng mắt với Liễu Thiên Mạch.

Người đi đầu có tu vi trúc cơ, âm trầm nói: “… Yêu thú không hiểu chuyện ăn mấy gốc linh thảo của các ngươi, cũng không cần phải đánh hắn thành thế này chứ?”

Một người thấp lùn khác nói: “Thương tổn đồng môn, nên xử tội gì!”

“Nếu không phải Ngô sư huynh sau khi trọng thương truyền âm về cho chúng tôi, các ngươi có phải muốn giết hắn luôn không?”

Liễu Thiên Mạch bình tĩnh nói: “Các vị nói vậy là sao? Linh thú của gã nhiều lần phá hoại vườn của chúng tôi, vừa rồi lại muốn thiêu vườn chúng tôi, chúng tôi bị ép mới buộc phải xuất thủ.”

Ba người lập tức đại nộ, người đi đầu nói: “Nói bừa, đã đả thương người rồi, để xem ta làm sao báo lại cho tông chủ!”

Nói xong, ba người đỡ Ngô Anh đi.

Liễu Thiên Mạch quay đầu nhìn Văn Kinh, sầm mặt nói: “Nhị sư huynh của đệ đâu?”

“Không, không biết, nói một câu bảo đại sư huynh giải quyết, rồi bay đi.”

Liễu Thiên Mạch thầm chửi một tiếng, cũng bay đi.

Hôm nay, Liễu Thiên Mạch và Hạ Linh bị người gọi đến Ngọc Dung phong, tối khuya chưa về.

Tất cả đệ tử Tuệ Thạch phong biết chuyện này, vội mở hội nghị khẩn cấp ở chủ điện Tuệ Thạch phong.

Sau khi vào phong, Văn Kinh từng gặp các sư huynh một lần, nhưng không quen thuộc, tâm có chút bất an.

Thần sắc mọi người ngưng trọng, đồng loạt nhìn tiểu thú màu hoàng kim giãy dụa dưới đất.

Văn Kinh kể lại từ đầu đến đuôi, rồi chờ nghe dạy bảo.

Ngũ sư huynh Quy Tâm Bích tức giận trách: “Sao đệ lại cẩu thả như thế? Trước khi làm việc cũng nên thương lương với đại sư huynh, mưu sách cho vạn toàn. Bây giờ phải làm sao bảo vệ nhị sư huynh đây hả?”

“Đệ…”

Tam sư huynh Bành Thiệu chậm rãi nói: “Bỏ đi bỏ đi, đệ ấy bắt con linh thú này cũng là ý tốt, chỉ là không nên đơn độc đấu với Ngô Anh…”

“Giả sử nhị sư huynh không đến kịp thời, không phải đệ đã bị Ngô Anh đánh trọng thương rồi sao? Hoặc vườn rau sẽ bị thiêu mất?”

“Cho dù động cơ tốt, nhưng làm việc không chịu suy nghĩ.”

Bành Thiệu nói: “Đại sư huynh và nhị sư huynh còn chưa trở về, có lẽ không sao. Đệ ấy cũng là vì tốt cho Tuệ Thạch phong chúng ta, đừng mắng đệ ấy nữa.”

“Nhị sư huynh cũng vậy, hà tất đánh trọng thương làm chi? Bây giờ thì hay lắm.”

“Tính cách của nhị sư huynh chính là như thế, đã bị đại sư huynh mắng từ lâu rồi.”

Bầu không khí đầy âm trầm, mọi người đều không nói gì, tràn đầy lo lắng. Thanh Hư kiếm tông trước kia vì đệ tử tàn sát lẫn nhau gần như diệt môn, vì thế rất xem trọng việc đồng môn tương tàn. Văn Kinh nhìn mọi người lo lắng như thế, có chút uất ức, cũng có chút hối hận, không biết nên biện giải thế nào.

Quy Tâm Bích lại nhíu mày nói: “Vào phong chưa đến hai tháng đã gây ra sự cố, tính ra đệ cũng là một phiền phức.”

Văn Kinh lặng lẽ cúi đầu: “… Dạ.” Cậu vốn muốn bắt con tụ linh thú đó, để trút giận cho Tuệ Thạch phong, không ngờ kết quả lại thế này.

Dường như đáp lại khổ sở trong lòng cậu, một người trong góc chậm rãi mở miệng, “Thật ra chuyện này, ta lại cảm thấy đệ ấy làm không tệ.”

Mọi người nhìn theo âm thanh đó, lại là Quân Diễn Chi từ nãy giờ vẫn không mở miệng.

Quân Diễn Chi chậm rãi nói: “Đệ ấy trông coi vườn rau, bắt con linh thú đó là trách nhiệm. Ngô Anh dã man không nói lý, chúng ta nên có hành động từ sớm, chỉ là con tiểu thú đó vài tháng mới xuất nhập một lần, chúng ta chưa từng đụng phải mà thôi. Chuyện này tuy thiếu suy nghĩ, nhưng cũng coi như cho bọn họ biết mặt. Dù sẽ bị xử phạt, nhưng tương lai nếu bọn họ còn muốn đến ức hiếp thì sẽ e sợ vài phần. Vả lại, nên nghĩ về điểm tốt, Tịch tông chủ nhìn rõ mọi việc, chưa chắc sẽ xử phạt nhị sư huynh.”

Văn Kinh nhìn Quân Diễn Chi, chỉ cảm thấy đỉnh đầu hắn xuất hiện một vòng sáng, chói lòa như thiên sứ, vẻ sùng bái trong mắt cậu hiện rõ không sót lại gì.

Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái, không chút dao động.

Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng vang nhẹ, một nam tử bạch y từ từ đi vào, tiếng nghị luận dừng lại, mọi người chạy ra đón.

“Đại sư huynh!”

“Sao rồi?”

Vẻ mặt Liễu Thiên Mạch hơi mệt mỏi, phất tay ngồi xuống.

“Chuyện giải quyết xong chưa? Nhị sư huynh đâu?’

Liễu Thiên Mạch nói: “Thiên Hoành phong thật đáng ghét, chuyện linh thú ăn linh thảo của ta chỉ nói sơ một câu, ác nhân cáo trạng trước, cắn ngược chúng ta.”

“Bọn họ nói gì?”

“Ngô Anh nói, gã nuôi một con linh thú, bất cẩn không trông chừng, chạy đến Tuệ Thạch phong của chúng ta ăn linh thảo. Gã cảm thấy hổ thẹn, mỗi ngày phát hiện linh thú đi mất, sẽ đích thân đến Tuệ Thạch phong bắt linh thú về. Lần này gã lại đến bắt linh thú, không ngờ Tuệ Thạch phong ra tay tàn nhẫn, đánh gã trọng thương, linh thú đến nay không rõ tung tích.”

Cổ Tấn Bình tức giận nói: “Gã bắt linh thú hồi nào, rõ ràng không có một chút hổ thẹn, điên đảo thị phi!”

Liễu Thiên Mạch đỡ trán nói: “Tuy là nói thế, nhưng Ngô Anh bị trọng thương, mấy người ở Thiên Hoành phong châm ngồi thổi lửa, khiến mọi người tức giận. Mấy chục đệ tử Thiên Hoành phong tập trung dưới Ngọc Dung phong, ồn ào yêu cầu chưởng môn nghiêm phạt Tuệ Thạch phong.”

“Văn Nhân Mộ nói thế nào?”

Liễu Thiên Mạch mệt mỏi nói: “Hắn luôn tỏ vẻ áy náy, nói mình từng nhiều lần răn đe Ngô Anh, vì thấy Ngô Anh có vẻ hổ thẹn, cho là không sao, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

“… Đúng là phủi sạch sẽ.”

Liễu Thiên Mạch nói: “Thiên Hoành phong người nhiều thế lớn, Ngô Anh lại luôn mồm bảo mình chịu uất ức, còn ám thị rằng chúng ta vì tham tụ linh thú của gã, mới đánh gã trọng thương. Huynh không có chứng cứ Ngô Anh thiêu vườn của chúng ta, thực khó thể tranh biện.”

“Sau đó thì sao?”

Liễu Thiên Mạch trầm mặc một lát mới nói: “Huynh đứng ra hỏi lại bọn họ, tại sao linh thảo ở Thiên Hoành phong không tổn thất chút nào, ngược lại yêu thú đó cứ chạy đến Tuệ Thạch phong ăn linh thảo. Huynh lại nói bình thường Ngô Anh hống hách khinh người thế nào, vô lại thế nào, chúng ta đã nhờ Văn Nhân Mộ giúp đỡ mà không chút kết quả, hôm nay đệ tử Tuệ Thạch phong bắt con yêu thú đó lại, thực sự là do bất đắc dĩ. Còn sau đó đả thương Ngô Anh, cũng là do bình thường đệ tử phải nén giận quá mức mà thôi.”

“Chỉ sợ Thiên Hoành phong sẽ không chịu thôi.” Ngũ sư huynh mở miệng.

Liễu Thiên Mạch cũng nổi giận: “Ngô Anh nghe thế tức giận ngất đi, chỉ thẳng huynh ngậm máu phun người. Văn Nhân Mộ cũng trở mặt, nói tuy Ngô Anh làm việc không ổn thỏa, nhưng nhất định là vô ý, tuyệt đối không ức hiếp đồng môn.”

Văn Kinh nhỏ giọng nói: “Lẽ nào tông chủ không nhìn rõ chân tướng sự việc sao?”

Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], tông chủ Tịch Phóng xử sự công chính, nắm rõ mọi việc, xem trọng Quân Diễn Chi, lẽ nào không hiểu rõ đầu đuôi sự việc?

Quy Tâm Bích nói: “Đệ thì hiểu gì? Cho dù trong lòng tông chủ hiểu rõ, nhưng Ngô Anh bị trọng thương, chúng ta lại không có chứng cứ, chỉ dùng lời, làm sao khiến đám người Thiên Hoành phong tín phục? Phong bọn họ có gần ba mươi tu sĩ trúc cơ, là trụ cột của Thanh Hư kiếm tông, đệ muốn để bọn họ phản sao?”

Liễu Thiên Mạch nói: “Tông chủ suy nghĩ rất lâu, bắt nhị sư đệ chịu phạt mười roi, còn trả tụ linh thú cho Ngô Anh. Về sau, nếu tụ linh thú đó lại đến Tuệ Thạch phong ăn vụng linh thảo, giết ngay lập tức.”

Mọi người ngẩn ra, vỗ tay cười nói: “Tông chủ quả nhiên anh minh! Kết quả này tốt lắm!”

Bành Thiệu nói: “… Nhị sư huynh chỉ sợ sắp tức chết rồi, huynh ấy đâu?”

Liễu Thiên Mạch co giật khóe môi: “Từ đầu đến đuôi đệ ấy chỉ đứng một bên, không thèm quản cái gì, cuối cùng bị trói đi chịu phạt.”

Quy Tâm Bích nói: “Đáng đời lắm, ai bảo huynh ấy đánh người bừa bãi? Không phạt, làm sao phục chúng?”

Liễu Thiên Mạch chậm rãi nói: “… Chỉ là, từ nay về sau, chúng ta và Thiên Hoành phong đã trở mặt, kết oán rồi.”

Mọi người trầm mặt không nói, Quy Tâm Bích nhẹ giọng nói với Văn Kinh: “Nói cho cùng vẫn là họa do đệ gây ra.”

Văn Kinh cúi đầu nói: “… Dạ.”

Hiện tại không kết oán, tương lai cũng sẽ kết oán, sao cứ đổ lên đầu cậu chứ… ngũ sư huynh Quy Tâm Bích này miệng tuy độc, nhưng lòng dạ vẫn tốt, Văn Kinh nhịn!

Chỉ nghe Quân Diễn Chi chậm rãi lên tiếng: “Nhìn xa chút, kết oán với Thiên Hoành phong là chuyện sớm muộn. Làm lớn chuyện, đẩy mâu thuẫn lên bề mặt, cũng có thể xem là một loại sách lược.”

Văn Kinh vui sướng như điên, cúi đầu không nói.

Liễu Thiên Mạch chợt nói: “Lộ Kinh, sao đệ biết cách phá giải tụ linh thú?”

“Đệ nhớ từng thấy trong sách gì đó, nhưng không khẳng định, sợ nói ra bị người chê cười, mới tự mình thử xem, không ngờ thành công…”

Quy Tâm Bích nói: “Dùng nước chua, nếu không tận mắt thấy, huynh cũng không tin.”

Liễu Thiên Mạch mệt mỏi nói: “Chuyện đã giải quyết, mọi người trở về ngủ đi.”

Ra khỏi đại điện Tuệ Thạch phong, những người khác đều bay về, Quân Diễn Chi lại chậm rãi đi bộ. Văn Kinh chạy theo hắn, nói: “Đa tạ vừa rồi sư huynh giải vây giúp đệ.”

Lúc này đã tối khuya, xung quanh không một ai, gió đêm thổi qua nhánh cây, có hơi rét lạnh.

Quân Diễn Chi dừng bước, quay sang nhìn cậu: “Không cần cảm tạ, việc nhỏ mà thôi.”

Văn Kinh cao hứng xoa tay: “Đã không còn sớm nữa, sư huynh mau về nghỉ ngơi đi.”

“Đêm đã khuya, huynh đưa đệ về phòng?”

Văn Kinh vội nói: “Không cần đâu! Đệ tự về là được.”

“… Con rùa của huynh đã bảy tám hôm chưa về nhà, chỉ sợ còn đang ở chỗ đệ, thuận đường đón nó về cũng tốt.”

“A? Vậy à? Con rùa đó đúng là đang ở chỗ đệ…”

Quân Diễn Chi ôm eo Văn Kinh nhấc lên, Văn Kinh vội ôm cổ hắn. Trên mặt Quân Diễn Chi hiện một nụ cười như có như không: “Sư đệ sợ?”

“Không, không, không có.”

Lần trước phi hành, đại sư huynh dọa cậu đủ rồi…

Liễu Thiên Mạch vác cậu lên vai, cả người hắn lật nhào, trực tiếp nhìn thẳng xuống vách núi, đặc biệt muốn nôn, làm sao sánh được sự dịu dàng của Quân sư huynh?

“Đi thôi.” Quân Diễn Chi cúi đầu nhìn cậu một cái, cưỡi gió đi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!